[Chế tạo] Chương 6: Tích phúc tích đức

Edit: Yuu

Điền Duệ Đống sững sờ nhìn Hoa Lưu Ly đi vào phòng, nghe tiếng ho khan của Hoa Trường Không mới vội vàng phục hồi tinh thần lại, cúi người thi lễ với Hoa Lưu Ly.

Hoa Lưu Ly làm bộ muốn hoàn lễ, Điền Duệ Đống vội vàng khoát tay nói: “Tại hạ không dám nhận lễ của Huyện chủ, mời ngài mau ngồi.”

Hắn cảm thấy, nếu để một cô gái yếu đuối hao sức trả lễ cho mình sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Nghe Điền Duệ Đống nói không cần hoàn lễ, Hoa Lưu Ly không chút cho dự quay người ngồi xuống, thi thoảng che ngực ho khan hai tiếng, khiến Điền Duệ Đống sợ tới mức thở cũng không dám dùng sức, sợ thở mạnh một chút sẽ bay cả người nàng.

Lúc mới tới còn nổi giận đùng đùng, nhưng khi thực sự đối mặt với Hoa Huyện chủ tức giận đã bay sạch, chỉ là chân tay có hơi luống cuống: “Mấy ngày trước đã quấy rầy huyện chủ, trong lòng tại hạ vô cùng không yên, hôm nay đặc biệt đến đây để tạ tội với huyện chủ.”

“Điền công tử khách khí rồi.” Hoa Lưu Ly yếu ớt nói: “Do lá gan ta quá nhỏ không liên quan đến công tử, Điền công tử không cần tự trách.”

Nghe Hoa Lưu Ly nói như thế, Điền Duệ Đống hơi xúc động, ông nội và cha hắn đều cho rằng tất cả là do lỗi của hắn, ngược lại Hoa huyện chủ là người bị hại, lại cảm thấy không phải hắn sai, đây là tiểu tiên nữ thiện lương cỡ nào!

Đối phương càng nói như vậy hắn càng xấu hổ, nghĩ đến mới vừa rồi tới đây giải thích còn không tình nguyện, Điền Duệ Đống lại càng xấu hổ vạn phần.

Cô nương ôn nhu thiện lương như vậy, nhất định là tiên nữ từ trên trời hạ phàm.

Hoa Lưu Ly cười nhẹ nghe Điền Duệ Đống nói đủ loại sám hối, còn quan tâm gọi nha hoàn đổi cho hắn cốc trà nóng.

Chờ đối phương nói cũng kha khá rồi, Hoa Lưu Ly rũ mắt, gương mặt xinh đẹp mắt cong như vầng trăng dịu dàng, làm cho người ta trầm luân say mê: “Điền công tử không cần để trong lòng, ta cũng không có ý trách công tử.”

Nghe thấy Hoa huyện chủ thật không có ý trách mình, Điền Duệ Đống vô cùng cảm động, sau đó đưa danh sách quà tặng đã chuẩn bị tốt.

Hoa Lưu Ly đặt danh sách quà tặng lên bàn trà: “Điền công tử quá khách khí rồi.”

Nữ quan đi theo Điền Duệ Đống cùng đến là đại cung nữ quản sự trong cung của Hiền phi, từ sau khi đi theo Điền Duệ Đống vào cửa, nàng ta vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhiều.

Nàng ta rũ mắt, duy trì tư thế đứng cung kính, ánh mắt lại nhìn Hoa Lưu Ly đánh giá từ đầu đến chân một lần. Chờ sau khi Hoa Lưu Ly nhận lấy danh mục quà tặng của Điền phủ, nàng ta mới đưa thiệp mời đã chuẩn bị ra.

Đây là thiếp mời do Hiền phi tự tay viết, trên giấy in hoa còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

“Hoa mai trong cung nở, nương nương lo lắng huyện chủ mới vào kinh chưa quen nên muốn mời ngài tiến cung ngắm hoa.” Nữ quan làm một đại lễ, “Mong huyện chủ nể mặt tham gia.”

Hiền phi mời nàng tham gia hoạt động nhóm nhỏ, Hoa Lưu Ly không bất ngờ chút nào. Lời đồn trong kinh thành về Anh vương nổi lên bốn phía, mà toàn bộ lời đồn này đều bắt nguồn từ trên người nàng.

Nếu nàng cự tuyệt lời mời của Hiền phi, như vậy thì lời đồn về Anh vương sẽ càng biến hóa càng mãnh liệt, ảnh hưởng rất lớn tới ngày sau của Anh Vương.

Đối với người có dã tâm như Hiền phi mà nói, là không thể chấp nhận được.

Haizz! Ai bảo nàng là người vừa mềm lòng lại tốt bụng cơ chứ?

Gấp thiệp mời lại, Hoa Lưu Ly nhìn nữ quan mắt đầy chờ mong cười khó xử: “”Đa tạ nương nương đã mời, thần nữ nhất định sẽ đến. Chỉ là thân thể thần nữ không tốt lắm, có rất nhiều đồ ăn không thể dùng, như vậy có làm phiền nương nương quá hay không?”

“Sao lại phiền được? Trước khi nô tỳ đến đây nương nương đã nói, thời trẻ nương nương là bạn khuê phòng của tướng quân phu nhân, mặc dù chưa từng gặp qua ngài nhưng trong lòng đã coi ngài như cháu ruột.” Nữ quan thở phào nhẹ nhõm, Hoa huyện chủ đồng ý tới chính là chuyện tốt, đừng nói ăn uống phiền phức, cho dù nàng muốn uống sương sớm tháng ba thì nương nương cũng sẽ nghĩ biện pháp làm ra.

“Vậy… làm phiền nương nương rồi.” Hoa Lưu Ly nhếch khóe miệng.

Nàng cho rằng chỉ có nam nhân mới thích hư vinh, xã giao vài câu đã tự xưng là huynh đệ tốt, không nghĩ tới Hiền phi trong cung cũng có yêu thích như vậy.

Mẫu thân đã sớm nói với nàng, bởi vì bà thời trẻ quá bưu hãn nên gần như là không có bạn tâm giao. Nếu sau khi đến kinh thành có người tự xưng là tỷ muội tốt của bà nhất định không được tin, tất cả đều là nói dối lừa gạt nàng và Tam ca.

Lúc gần đi, Điền Duệ Đống lưu luyến không rời quay đầu nhìn Hoa huyện chủ mỏng manh yếu đuối, thấy Hoa huyện chủ ngẩng đầu cười với hắn, vội vàng nóI: “Xin ngài yên tâm, sau này ta sẽ không phóng ngựa trên phố xá sầm uất nữa.”

Đi ra khỏi cổng chính Hoa gia, bị gió lạnh thổi qua, Điền Duệ Đống mới tỉnh táo lại, hắn vừa mới nói gì?

Sẽ không phóng ngựa trên phố xá sầm uất nữa?!

Lời nói ra rồi cũng không thể giả vờ không tồn tại thu hồi lại đúng không?

“Thái tử điện hạ, Hiền phi nương nương muốn tổ chức tiệc thưởng mai trong cung, gửi thiếp mời tới cho ngài.” Thái giám cầm thiếp mời đưa trước mặt cho Thái tử.

“Trời thì lạnh, thưởng cái quái gì?” Thái tử không nhận thiếp mời: “Không đi.”

Thái giám cất thiếp mời đi.

“Hiền phi vội vã tổ chức tiệc ngắm mai là muốn mời nữ nhi Hộ quốc Đại tướng quân đến.” Ngón tay trắng nõn gõ mặt bàn thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn, Thái tử cười nhạo một tiếng: “Vừa không muốn kết thân với người ta làm Vương phi, lại muốn mượn thân phận đối phương bình ổn lời đồn, hai mẹ con này thật có tiền đồ.”

Thái giám không dám tiếp lời.

“Thôi.” Thái tử đứng lên: “Hiền phi sinh dược đứa con ngốc đã đủ đáng thương, cô bớt nói bà ta hai câu.”

Những huynh đệ này mỗi ngày đều mong chờ phụ hoàng phế chức Thái tử của hắn, dùng những thủ đoạn ngu xuẩn khiến hắn cũng không khỏi thấy đau lòng thay. Đều là hoàng tử hoàng tôn, sao lại không cẩn thận sinh ra mấy đứa đầu óc đần độn như vậy?

“Chuẩn bị tốt hậu lễ, lúc Hiền phi tổ chức tiệc ngắm mai thì đưa qua.”

“Là đưa cho Hiền phi nương nương?” Thái giám có chút kinh ngạc, từ lúc nào Thái tử lại trở nên săn sóc như vậy? Mặc dù không tới nhưng lại chuẩn bị lễ cho Hiền phi nương nương, cũng coi như cho Hiền phi mặt mũi

.”Đưa cho nữ nhi của Hộ quốc tướng quân.”

Thái giám thở phào, Thái tử điện hạ vẫn bình thường.

“Thái tử điện hạ, Ngũ hoàng tử đến thỉnh an ngài.” Nữ quan Đông cung đi tới nhỏ giọng báo: “Ngài muốn gặp không ạ?”

“Để hắn vào đi.” Vẻ mặt Thái tử thản nhiên, dường như cũng không quá thân thiết với người tới.

Không bao lâu, một nam tử như ngọc đi vào, cử chỉ tao nhã hành lễ với Thái tử: “Thần đệ bái kiến Thái tử.”

Thái tử ngồi nghiêng trên ghế đệm, mặt không thay đổi nhìn vị đệ đệ tài hoa xuất chúng mặt mày rạng rỡ này: “Ừm, ngươi ngồi đi.”

Thái độ lạnh nhạt của Thái tử cũng không ảnh hưởng đến Ngũ hoàng tử, hắn cung kính hỏi thăm sức khỏe xong còn nói chút chuyện phiếm, chưa dẫn ra chuyện gì đã thành thành thật thật cáo lui.

Những huynh đệ này ở trước mặt hắn, có cung kính, quật cường, thậm chí còn có nịnh nọt, nhưng không ai lại làm được hoàn mỹ như lão Ngũ, hoàn mỹ tới mức khiến hắn không tìm ra được nửa điểm sai lầm.

Tiếc là cho dù là đám bọn họ có dùng hết thủ đoạn, chỉ cần Thái tử này là hắn không ngã, những người này cuối cùng vẫn chỉ là Hoàng tử thôi.

Thật là làm cho người ta đồng cảm.

Hôm nay tiến cung, Hoa Lưu Ly không trực tiếp đi thẳng tới Lâm Thúy cung của Hiền phi, mà đi đến Thọ Khang cung bái kiến Thái hậu trước.

Thái hậu là một lão nhân hiền lành, đối xử với Hoa Lưu Ly vô vùng thân thiện, nghe nàng muốn đi Lâm Thúy cung ngắm mai, còn cố ý đưa một chiếc áo choàng lồng hồ ly màu đỏ cho nàng.

“Cái áo choàng này màu sắc tươi đẹp, ai gia lớn tuổi không mặc được, ngươi mặc vào là thích hợp hơn hết.” Chờ Hoa Lưu Ly thay áo choàng bước ra, Thái hậu cười nói, “Ai gia đã sớm nói, cái áo choàng này phải là tiểu cô nương xinh đẹp mặc mới đẹp.”

Lời này vừa ra, nữ quan bên người Thái hậu muốn cười lại không dám cười.

Mấy ngày trước, có một vãn bối bên nhà mẹ đẻ Thái hậu muốn chiếc áo choàng này, Thái hậu không cho, hóa ra là ngại người ta không dễ nhìn.

Hoa Lưu Ly dùng khăn tay che miệng cười khẽ, ánh mắt cong lên, vui vẻ đến mức làm cho người ta quên nàng là người nhiều bệnh: “”Đa tạ Thái hậu nương nương khích lệ.”

“Ai gia thích nhất tiểu cô nương giống ngươi, chờ đến đầu xuân vào cung nhiều ngồi với ai gia một chút.” Thái hậu nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoa Lưu Ly, vỗ mu bàn tay nàng: “Trong tư kho của ai gia có rất nhiều vải vóc, ngày mai để tú nương lấy số đo của ngươi làm vài bộ trang phục cho người mặc thử.”

Hoa Lưu Ly cười gật đầu, ở trong mắt Thái hậu, nàng thấy được loại tình cảm cuồng nhiệt nào đó.

Chờ Hoa Lưu Ly rời đi, Thái hậu vui vẻ nói: “Lâu rồi mới gặp được một tiểu cô nương đặc biệt như vậy, vải vóc trong tư kho của ai gia cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.”

Thái hậu ngày thường yêu thích nhất chính là nhìn tiểu cô nương xinh đẹp mặc quần áo đẹp, nếu như năm đó bà không tiến cung trở thành Hoàng hậu, nói không chừng đã trở thành nữ thợ may lợi hại nhất Đại Tấn.

Ôi, chỉ tiếc bị hậu cung mai táng lý tưởng vĩ đại của bà.

Ra khỏi Thọ Khang cung, Hoa Lưu Ly ho khan vài tiếng, suy yếu thở hổn hển liền được cung nhân đỡ lên bộ liễn. Ngoài miệng thì nói “không hợp quy củ” nhưng thân thể lại ngồi lên rất nhanh.

Mặc dù đường đi cung lúc nào cũng có thái giám quét dọn nhưng vẫn có bông tuyết liên tục rơi xuống, nàng là một nữ tử mảnh mai, sao có thể đi bộ trên đường dưới thời tiết ác liệt như vậy được?

Sau khi ngồi lên, nàng vẫn không quên bày ra dáng ngồi vô cùng yếu đuối, nàng dám khẳng định, bậy giờ ngay cả bông hoa trắng nhỏ đung đưa trong gió tuyết cũng không mềm mại mỏng manh bằng nàng.

Từ Thọ Khang cung đến Lâm Thúy cung cần đi qua phía sau Thần Dương cung, nàng nhìn con đường lớn phía sau Thần Dương cung, ở nơi đông đúc người như trong cung này lại yên tĩnh hơn cả Hoa phủ chỉ có vài hạ nhân.

Tuyết càng lúc càng lớn, Hoa Lưu Ly nhìn thấy từ xa có cung nhân nâng kiệu thêu chỉ vàng đi về phía bên này.

“Thái tử?” Giọng điệu của Thái giám đi cùng có chút kinh sợ, nhỏ giọng nhắc nhở Hoa Lưu Ly: “Hoa huyện chủ, đó là nghi giá của Thái tử.”

Toàn bộ cung hầu bên người Hoa Lưu Ly đều dừng bước, khom người lùi đến chân tường bên cạnh. Hoa Lưu Ly vịn tay Diên Vĩ bước xuống liễn kiệu, lẳng lặng nhìn nghi giá Đông cung càng ngày càng gần.

Khi nghi giá gần ngay trước mắt, Hoa Lưu Ly bỏ mũ áo choàng xuống, cúi đầu hành phúc lễ.

Gió lạnh bọc những bông tuyết bay vào mặt nàng, có chút lạnh.

Gió thổi màn nhấc kiệu lên, Thái tử thấy một màu đỏ trong tuyết.

Khi màn kiệu sắp kép lại, hắn vươn ra bàn tay trắng nõn ra vén màn lên.

“Thần nữ thỉnh an Thái tử điện hạ.” Hoa Lưu Ly ngẩng đầu, thấy rõ khuôn mặt khôi ngô tuấn mỹ phía sau mành kiệu.

Khó trách có lời đồn Thánh thượng đặc biệt thiên vị Thái tử này, có gương mặt như vậy, có ai không muốn thiên vị?

“Khụ khụ.” Hoa Lưu Ly dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, bất kể khi nào, bất kể ở đâu, nàng đều sẽ không quên, mình là một nữ tử mảnh mai đáng thương lại bất lực yếu đuối.

Nàng vừa khụ xong, chỉ thấy Thái tử buông mành, nàng thức thời lui về phía sau một bước.

Đột nhiên, sau mành vươn ra một bàn tay, trên tay cầm một chiếc lò sưởi tay  ấm áp được chế tạo tinh xảo.

“Cầm đi.” Mành lại xốc lên, Thái tử lười biếng nhìn nàng: “Ngươi là… tiểu cô nương Hoa gia?”

“Tạ điện hạ, thần nữ đúng là nữ nhi Hoa gia.” Hoa Lưu Ly đưa tay nhận ấm sưởi tay, dùng hai tay ôm lấy nó bọc lại, vẫn còn rất ấm.

“Tuyết lớn, đi đường cẩn thận.” Thái tử nhìn mắt nàng mang ý cười, vẻ mặt nhạt nhẽo hạ mành kiệu xuống.

May mắn lão Đại không có ý định cưới tiểu cô nương Hoa gia này, nếu không chỉ bằng dung mạo và đầu óc kia của hắn, chỉ sợ làm tủi thân chết tiểu cô nương nhà người ta.

Nhiều…năm như vậy, Hiền phi lăn lộn ở hậu cung nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã làm được một chuyện tốt, không để đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu con trai của bà ta.

Đây đúng là tích phúc tích đức.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàng ngày các hoàng tử rời giường, câu đầu tiên hỏi là: Hôm nay, tên Thái tử khiến khốn kiếp kia bị phế chưa?

Thái tử: Nằm mơ!

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤