[Chế tạo] Chương 4: Tiểu thư ốm yếu

Edit: Yuu

Đám công tử quần áo là lượt chơi bời lêu lổng bị trận thế trước mắt dọa xanh mặt, lại nhìn những sĩ binh hung thần ác sát cầm lưỡi dao sắc bén trong tay lại càng chột dạ, thành thành thật thật leo từ trên ngựa xuống.

Trong kinh thành rất nhiều thế gia đại tộc thích lưu lại dấu hiệu gia tộc ở trên xe ngựa, nhưng bọn hắn nhìn trên mấy chiếc xe ngựa này hoàn toàn không đoán được người ngồi bên trong là gia tộc nào.

Xa giá quy chế cao còn có binh lính hộ vệ, đây không phải đãi ngộ thế gia phổ thông.

Bọn hắn lo âu bất an chờ đợi, nhưng ngoại trừ sĩ binh vây quanh thì không nhìn thấy chủ nhân xuất hiện qua đây nói chuyện. Điều duy nhất bọn hắn có thể làm là rụt cổ cầu nguyện huyện chủ này đừng gặp chuyện không may.

Qua hồi lâu, cuối cùng có một nam nhân phong thái bất phàm đi về hướng bên này, nội tâm bọn họ dâng lên một cảm giác vui sướng mặc kệ sắc mặt đối phương hết sức khó coi.

Chờ đối phương đến gần, bọn họ thức thời nhận lỗi thuận tiện muốn moi ra thân phận đối phương.

“Chư vị xin yên tâm, tại hạ không phải là người vô lý, thỉnh chư vị đi trước đi.”

Đám công tử ăn chơi vừa nghe không khỏi có chút nghi hoặc, vừa rồi còn để hộ vệ hùng hổ vây bọn hắn lại, hiện tại lại tùy tiện dễ dàng thả bọn họ đi vậy ư?

“Thật sự?” Một vị công tử trong đó có chút hoài nghi nhìn Hoa Trường Không: “Không biết…”

“Dĩ nhiên là thật.” Hoa Trường Không thở dài một tiếng: “Các vị công tử tuổi trẻ không hiểu chuyện, làm sao ta có thể so đo với các ngươi.”

Đám công tử nhẹ nhàng thở ra, xem ra người này thật sự không muốn truy cứu tận gốc.

“Cho nên đợi xá muội khỏi bệnh, ta sẽ tự mình tới phủ chư vị bái phỏng…”

Đám hoàn khố công tử: “…”

Đây ý là một lời không hợp liền chuẩn bị tố cáo với phụ huynh?

Độc, thật sự quá độc, làm sao thế gian có thể có người nham hiểm giống như này? Bọn hắn không sợ đền bạc cũng không sợ đền dược liệu, chỉ sợ sự tình ầm ĩ tới nhà, đến lúc đó bọn họ làm gì còn ngày lành mà sống?

“Các vị yên tâm, ở trước mặt trưởng bối chư vị, ta chỉ tự thuật chi tiết tuyệt không thêm mắm thêm muối.” Hoa Trường Không chắp tay với mấy người hoàn khố sợ biến sắc: “Chư vị, mời đi thong thả.”

Ngươi đã nói đến mức này, ai còn dám đi nữa?

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc khi đám hoàn khố công tử chịu nhận lỗi, một nam nhân cưỡi tuấn mã, mặc áo gấm màu đen chậm rãi đi tới.

Hoa Trường Không nhìn con ngựa dưới người nam nhân áo đen, không nói gì.

“Gặp qua Anh Vương.” Nhìn thấy Anh Vương điện hạ, đám công tử ăn chơi như có người tin cậy, vội không ngừng hành lễ.

“Duệ Đống, các ngươi ở đây làm gì?” Cơ Minh Hạo thấy bên đường giống như có người nháo chuyện, tới đây thì thấy biểu đệ cùng mấy đệ tử quý tộc đang ủ rũ đang bị mấy binh sĩ vây quanh.

“Vương gia.” Điền Duệ Đống trên mặt có chút xấu hổ, đặc biệt khi thấy Anh Vương đang cưỡi ngựa không người dắt thì càng xấu hổ hơn.

Việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu liên lụy Anh Vương vào chuyện “phóng ngựa trên phố xá sầm uất” thì phiền toái rồi.

Thấy biểu đệ lúng túng không dám nói, Anh Vương chuyển tầm mắt về phía Hoa Trường Không: “Không biết vị công tử này là tuấn kiệt nhà ai? Nơi này người đến người đi, không phải là nơi tốt nói chuyện. Có thể xem mặt mũi của bổn vương, trước tiên bảo những binh lính này lui ra không?”

“Vương gia hiểu lầm, tại hạ cũng không có ý ngăn chư vị công tử rời đi.” Hoa Trường Không mỉm cười: “Là chư vị công tử kiên trì muốn bồi tội với tại hạ, tại hạ cũng rất khó xử.”

Đám hoàn khố công tử: “Vị công tử này nói đúng, là chúng ta kiên trì muốn ở lại nhận lỗi.”

Nếu chúng ta không bồi tội, ngươi sẽ tới cửa cáo trạng, ai chịu nổi?

Anh Vương nhíu mày, hắn biết biểu đệ này của mình ngày thường có đức hạnh gì, trong lòng hắn hiểu rõ, sao có thể làm loại chuyện chủ động nhận tội với người khác thế này?

“Tam công tử, không tốt, huyện chủ hộc máu rồi!”

“Vương gia, xá muội bệnh nặng, xin thứ cho tại hạ vô lễ cáo từ.” Hoa Trường Không xoay người trở về trên xe ngựa, “Lập tức hồi phủ.”

Lúc buông rèm, Hoa Trường Không quay đầu nhìn Anh Vương đang cưỡi trên lưng ngựa rồi nhanh chóng mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt.

Nghe được trong xe có huyện chủ bệnh nặng hộc máu, dù là Anh Vương cũng không thể không ruổi ngựa lui sang bên cạnh để cho người nhà này thông qua.

Chờ người này đi xa, Anh Vương mới mờ mịt nghĩ rốt cục đây là ai?

“Có thấy rõ bộ dáng Anh Vương không?” Hoa Trường Không ngồi xếp bằng trên thảm lông xe ngựa, hỏi Hoa Lưu Ly đang dựa vào đệm mềm hưởng thụ nha hoàn hầu hạ.

“Có.” Hoa Lưu Li ngay cả lông mày cũng không động.

“Cảm giác như thế nào?”

“Dung mạo không bằng nửa phần của tam ca.” Hoa Lưu Ly ra vẻ che ngực: “Khí hậu kinh thành thật không tốt, muội đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, ngực ngột ngạt, thật là khó chịu, muốn té xỉu rồi.”

“Khoảng thời gian trước bệ hạ viết thư cho phụ thân, hình như có ý tác hợp muội cùng Đại hoàng tử……”

Hoa Lưu Ly lập tức ngồi thẳng người: “Tam ca, Anh Vương bộ dáng khó coi, hơn nữa còn chẳng phân biệt thị phi, gả cho loại nam nhân này sẽ nhanh già.”

Chưa biết rõ ngọn nguồn sự tình đã mở miệng muốn người ta nể mặt, đắc tội với người mà không tự biết. Đây không chỉ là bộ dáng không đẹp, đầu óc cũng không quá tốt.

Hoa Trường Không đối với hành vi trông mặt mà bắt hình dong của muội muội bày tỏ tán thành: “Cả ngày ở cùng một nam nhân không đủ tuấn mỹ, quả  thật thiệt thòi cho muôi, dù không bệnh cũng sẽ buồn bực mà sinh bệnh. Cho nên muội yên tâm, trong nhà sẽ không để muội phải gả cho Anh Vương.”

Nghe được lời này, Hoa Lưu Ly lại lười biếng nằm trở về: “Muội đột nhiên cảm thấy đầu không choáng, ngực không đau nữa, có thể ăn điểm tâm.”

Lần này Hoa Trường Không mang muội muội hồi kinh trước, một là bởi vì hắn muốn tham gia khoa cử đầu xuân, hai là để muội muội làm quen với hoàn cảnh kinh thành sớm một chút

Không lâu nữa, phụ thân, mẫu thân còn có nhị ca đều sẽ hồi kinh, hắn phải giúp thăm dò hướng gió kinh thành.

Nhìn muội muội được bọn họ nuôi nũng nịu mềm mại, Hoa Trường Không không nói cho nàng rằng từ đầu tới cuối trong nhà vốn không có ý định để nàng gả vào hoàng gia. Nam nhân hoàng gia, có người nào chỉ sống ân ái với Vương phi, hôm nay nạp người thiếp, ngày mai lại muốn tranh ngôi vị hoàng đế, còn một đống yêu cầu Vương phi hiền lương thục đức.

Tiểu cô nương được lớn nhỏ Hoa gia nâng trong lòng bàn tay, dựa vào đâu phải gả vào hoàng gia chịu uất ức? Làm một huyện chủ thoải mái dễ chịu, có nam nhân hợp ý thì gả, không có thì nuôi trai lơ vui chơi không tốt hơn sao?

Hoa gia lập chiến công hiển hách, trong kinh có phủ đệ thánh thượng ban thưởng. Có lẽ là sợ Hoa gia hiểu lầm, Thánh thượng cũng không ban thưởng tôi tớ, ngược lại thưởng một đống vàng bạc châu báu, thậm chí để Công bộ sửa sang cả tòa phủ đệ lại một lần.

Trước đó Hoa gia đã phái người bố trí phủ đệ thật tốt, huynh muội hai người chỉ cần vào ở là được.

Cùng ngày cửa chính Hoa gia mở rộng, còn treo đèn lồng màu đỏ. Không quá hai canh giờ, không ít quan viên kinh thành đều biết có người Hoa gia hồi kinh, cũng không biết người trở về là ai.

Sáng sớm hôm sau, quan viên ở cách vách Hoa phủ nhìn thấy trong cung phái xe ngựa đến đón người Hoa gia tiến cung.

Vì bày tỏ rất coi trọng đại công thần, Xương Long Đế không chỉ muốn đích thân gặp Hoa Trường Không, còn mời nữ nhân tôn quý nhất trong cung – Thái Hậu nương nương tới gặp khuê nữ duy nhất của Hoa gia.

Thái Hậu là mẹ đẻ của Thánh thượng, tính cách nhân hậu, biết hoàng đế có ý giành vinh quang cho Hộ Quốc đại tướng quân, lập tức vui tươi hớn hở đáp ứng, còn để mấy vị phi tần phân vị cao tiếp khách.

“Tiểu cô nương da mặt mỏng, đợi lát nữa người tới, các ngươi cần phải thân thiết với nàng chút, đừng dọa sợ người ta.” Thái Hậu lo lắng mấy vị phi tần ngày thường lục đục với nhau này sẽ nhảy ra làm thiêu thân, cố ý dặn dò: “Hộ Quốc đại tướng quân vì Đại Tấn chúng ta đầu rơi máu chảy, chúng ta không thể để nhi nữ của hắn ở kinh thành chịu tủi thân.”

“Thái Hậu nương nương người yên tâm, dưới gối thiếp không có nữ nhi, trong lòng vẫn luôn hâm mộ những người có khuê nữ.” Hiền phi vội vàng nói, “Đợi Hoa huyện chủ tới, thiếp nhất định sẽ đối đãi với nàng như con gái ruột.”

Các phi tần khác thầm trợn trắng mắt trong lòng, tiện nhân ngoài miệng nói muốn khuê nữ, thực tế vẫn đắc ý chính mình sinh hạ sinh được Hoàng trưởng tử.

Đều là dân chơi cung đấu, nói mấy lời này lừa gạt ai?

Nhưng mà để mọi người không ngờ tới chính là, nữ nhi Hộ Quốc đại tướng quân không tiến cung, nguyên nhân vì nàng bị bệnh.

“Bị bệnh, là do đường xá gian khổ, bị nhiễm lạnh?” Thái Hậu không khỏi có chút lo lắng.

“Tuy thân thể Huyện chủ có chút mảnh mai nhưng dọc đường đi tinh thần vẫn tốt. Chỉ là hôm qua vào kinh gặp phải mấy vị công tử phóng ngựa gây chuyện trên phố, khiến nàng bị chút kinh sợ, lại thêm……” Người đáp lời trên mặt lộ ra vài phần khó xử.

“Lại thêm cái gì?” Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống.

“Tam công tử thấy mấy vị công tử kia phóng ngựa trên phố xá trái với luật lệ Đại Tấn, liền tiến lên khuyên can, nào biết gặp Anh vương tới gần.” Người đáp lời đến đây vội vàng quỳ xuống: “Việc này không liên quan tới Anh Vương, chỉ là huyện chủ từ nhỏ nhát gan, cho rằng đã đắc tội Anh vương gia, nóng ruột công tâm phun ra mấy ngụm máu, quay về phủ liền nằm xuống.”

“Mấy vị công tử kia là ai?” Việc này tuy rằng liên lụy đến Anh Vương nhưng Thái Hậu lại không có ý từ bỏ truy hỏi, dường như quyết định cho tiểu cô nương Hoa gia cái công đạo.

“Hình như là Điền nhị công tử cùng với vài vị bằng hữu quan hệ tốt với hắn.”

Các vị phi tần đang ngồi đây đều tư duy phát triển, nhanh chóng đã tái hiện lại cảnh tượng lúc đó trong đầu.

Người nhà mẹ đẻ Hiền phi phóng ngựa trên phố, dọa sợ tiểu cô nương nhà người ta vừa mới vào kinh. Hoa tam công tử thân làm ca ca không đành lòng nhìn muội muội nhà mình chịu uất ức, tiến lên muốn nói lý lẽ với Điền nhị công tử thì gặp Anh Vương chạy tới giúp người nhà ngoại, vì thế khiến tiểu cô nương tức hộc máu.

Chúng phi tần nhao nhao quay đầu nhìn về phía Hiền phi, vừa rồi còn nói muốn coi người ta như nữ nhi thân sinh, hiện tại như nhi của ngươi bị ức hiếp, còn không lập tức giúp nàng lấy lại công đạo?

Hiền phi: “……”

Hiền phi mất hết mặt mũi, sau khi trở lại tẩm cung, tức giận ném gãy một cây trâm ngọc.

“Nương nương, trên đời nào có người mảnh mai như vậy, nữ nhi Hoa gia kia có phải cố ý giả bệnh hãm hại Vương gia không?” Cung nữ hầu hạ nhỏ giọng nói: “Nếu không thì làm sao có chuyện khéo như vậy?”

“Một nữ nhi chưa gả như nàng ta, giả bệnh ốm yếu không có chỗ tốt nào, trừ phi nàng không muốn lấy chồng. Loại chuyện như thân thể yếu kém này truyền ra còn vị lang quân tốt nào trong kinh thành dám lấy nàng?” Tuy Hiền phi nóng tính nhưng đầu óc vẫn còn: “Ngươi đi Điền phủ một chuyến, bảo bọn họ cẩn thận quản giáo hậu bối cho tốt.”

Đúng là có bản lĩnh, cô nương người ta đang tốt đẹp, vừa vào kinh đã bị người nhà bà ta lăn lộn đến sinh bệnh, cái này để bà ta ra ngoài gặp người như thế nào?

“Haiz.” Trong Hoa phủ, Hoa Lưu Ly nằm nghiêng dựa cửa sổ, vươn tay đón vài bông tuyết bay bay, chậm rì rì thở dài nói: “Hôm qua bị mấy kẻ ăn chơi trác táng kia làm sợ, bây giờ ngực còn có chút khó chịu.”

Diên Vĩ thuần thụ tiếp lời: “ Đúng vậy, những tên ăn chơi trác táng đó thật thiếu dạy bảo, tiểu thư quý giá như thế, sao chịu nổi kinh sợ vô lễ không có chừng mực như vậy.”

Hoa Lưu Ly lại lần nữa ngửa đầu nhìn trời, mặt u sầu than nhẹ: “Ta nhớ rõ trước kia ở Thanh Hàn, mỗi khi tuyết rơi là lúc phụ thân sẽ tự mình ra ngoài săn thú……”

“Nô tỳ hiểu rồi.” Diên Vĩ xoay người đi đến gian ngoài, nói với nha hoàn: “Tam công tử muốn ăn lẩu, kêu trong phòng bếp chuẩn bị sớm chút.”

Huyện chủ nhà nàng thân thể yếu mềm, nhớ nhung người thân không có tâm tư nào ăn uống, muốn ăn lẩu nhất định là Tam công tử.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoa Lưu Ly: Ta dám làm.

Người Hoa gia: Chúng ta dám phối hợp.

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤