[GCATNC] Chương 2. Thối hôn

Edit: Yuu

Mãi cho đến khi đối phương phụ giúp người đàn ông đi vào gian phòng, Ninh Thu Thu mới tiếc nuối bấm đóng cửa thang máy, từ trí nhớ nguyên chủ lục lọi một phen kí ức về người này.

Triển Thanh Việt, anh trai nam chính Triển Thanh Viễn.

Theo trong sách miêu tả, Triển Thanh Việt là con cả, từ nhỏ được ký thác kỳ vọng cao, chưa tốt nghiệp đại học thì cha bệnh nặng, bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, ngắn ngủn thời gian mấy năm trở thành nhân vật oai phong một cõi trênthương trường, thêm bộ dạng đẹp đẽ, hoàn toàn chính là nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết.

Đáng tiếc anh ta lại không có mệnh nam chính, tác giả viết anh ta ưu tú như vậy, chỉ là vì để cho anh ta bị tai nạn xe cộ, biến thành người thực vật, sau đó để nam chính nhị thiếu gia tức giận phấn đấu dần thành tổng tài bá đạo.

… Thực thảm.

Ninh Thu Thu vừa đến lầu một, đã bị Ôn Linh bắt được. Sắc mặt Ôn Linh không tốt nói: “Mẹ nghe nói Thanh Viễn dẫn theo bạn gái trở về, sao lại thế này, không phải cậu ta có hôn ước với con sao?”

Lại tới….

Ninh Thu Thu làm một nữ phụ yêu nam chính chết đi sống lại, lúc này nghe hắn dẫn theo bạn gái trở về, khẳng định nên nổi trận lôi đình, lấy lý do mình và nam chính có hôn ước, cãi lộn một phen….

Nhưng Ninh Thu Thu thật sự không làm được chuyện này, chỉ có thể nói: “Có thể là có người ta hơn con làm anh ta mê đắm thần hồn điên đảo đi.”

“Hồ ly tinh!” Ôn Linh liền dẫm chân, “Không phải sợ, có mẹ làm chủ cho con, đi, chúng ta đi tìm ông cụ Triển nói.”

“… “

Ninh phu nhân a, tới cùng là cái niệm lực gì, khiến ngài muốn Triển Thanh Viễn làm con rể vậy?

Ninh Thu Thu nâng trán, đang muốn cự tuyệt. Ôn Linh thoáng nhìn nam chính và nữ chính đang tới, chân lướt như bay đi qua, Ninh Thu Thu muốn kéo cũng không được.

Ninh Thu Thu nhìn tay không bắt theo bóng lưng hùng hổ của Ôn Linh nữ sĩ, thật muốn dùng một cái Định Thân phù chụp bà tấy tại chỗ.

“Triển Thanh Viễn, cậu có ý gì?” Ôn Linh hai ba bước đi đến trước mặt Triển Thanh Viễn cùng nữ chính Quý Vi Lương, lớn tiếng chất vấn.

Tân khách trong phòng đều bị âm thanh này rung động, nhao nhao dừng lại tán gẫu chuyện bọn họ bên này.

Triển Thanh Viễn hơi nhíu, nói: “Cô Ninh, cháu không biết ngài chỉ cái gì?”

“Cậu cứ giả vờ đi, trong người cậu có hôn ước cùng con gái tôi, hiện tại lại dẫn theo con hồ ly tinh trở về, cậu có ý gì. Thành tâm muốn cho con gái tôi không chịu nổi, để cho Ninh gia chúng ta không chịu nổi sao?”

Tất cả mọi người ở đây nghe thấy mùi dưa, đồng thời chuyển ánh mắt hướng Quý Vi Lương và Ninh Thu Thu.

Ninh Thu Thu nâng trán, vốn mọi người cũng không biết, Ôn Linh nói như vậy, toàn bộ mọi người liền biết rõ rồi.

Quý Vi Lương sắc mặt cũng không tốt, cô hiển nhiên không biết chuyện vị hôn thê này.

Triển Thanh Viễn dù sao hiện tại cũng là đương gia Triển gia, gặp nguy không loạn, anh ta nắm lấy tay Quý Vi Lương, giọng mang theo vài phần lạnh lùng: “Vi Lương là bạn gái tôi, cô Ninh là trưởng bối, dùng từ thận trọng.”

Cái gọi là dùng từ, chính là vừa rồi Ôn Linh mắng Quý Vi Lương là hồ ly tinh.

Có điều diện mạo Quý Vi Lương thuộc loại xinh đẹp, đôi mắt đẹp, quyến rũ trác tuyệt, nếu hồ ly tinh dùng với nghĩa tốt hoặc trung tính, thật đúng là miêu tả cực kỳ chuẩn xác bộ dạng của nữ chính.

“Cái mà ngài gọi là hôn ước,” Triển Thanh Viễn nói tiếp, “Chỉ là một câu vui đùa của ông nội bọn họ mà thôi, đừng nói không có mai mối sính lễ, ngay cả ước định chính thức bằng miệng cũng không có. Nói đây là hôn ước, có phải quá mức gượng ép hay không?”

Ôn Linh bị nghẹn một phen, sau đó không cam lòng yếu thế nói: “Cậu nói vui đùa thì là vui đùa để không phụ trách sao? Cậu chớ quên, lúc trước anh trai cậu xảy ra chuyện, cậu tiếp nhận Triển gia, Ninh gia trợ giúp cậu ra sao. Nếu không coi cậu là con rể, Ninh gia chúng ta sẽ giúp cậu sao?”

Lúc trước, Triển Thanh Việt đột nhiên gặp chuyện không may, xí nghiệp Triển gia bị ảnh hưởng lớn, cổ phiếu thiếu chút nữa sụp đổ. Trưởng bối Triển gia chỉ còn một mình ông cụ Triển, Triển gia chú bác như hổ rình mồi, Triển Thanh Viễn nhậm chức vực dậy, ổn định thế cục, trong này quả thật được Ninh gia trợ giúp không ít.

Nhưng trên thương trường không có cơm trưa miễn phí, Ninh gia đưa tay trợ giúp Triển gia là sử dụng ích lợi sau lưng, với lại Triển gia cường đại, bọn họ không giống cổ đại đoạt đích tranh giành, thắng nhận được lợi ích rất lớn.

Sau khi Triển Thanh Viễn đứng vững gót chân, hai nhà hợp tác càng tiến một bước, trái lại Ninh gia được không ít lợi ích.

Hiện giờ bị Triển phu nhân nói như vậy, giống như Triển Thanh Viễn là hạng người lợi dụng nữ nhân rồi vứt bỏ.

Nam chính dù sao cũng là nam chính, tức giận nhất định phải có người khiếp sợ, Triển phu nhân bị anh ta nói như vậy, nháy mắt đã có phần sợ rồi.

Đúng lúc này, quản gia đi tới, nói ông cụ Triển mời bọn họ vào.

Nói chuyện này trước nơi đông người, chẳng những dọa người, mà còn hủy danh dự.

Vì thế nam nữ chính và mẹ con Ninh Thu Thu bị mời đến chỗ nhà chính.

Ninh Thu Thu từ đầu đến cuối một câu cũng chưa lên tiếng, cô biết loại chuyện này bên nào cũng cho là mình phải, không ai thắng được, tất phải có người có thể quyết định đứng ra, mới có thể giải quyết sự tình.

Hiện tại người này tới ròi.

Ông cụ Triển giống như cũng không biết bọn họ đã xảy ra xung đột, trên mặt không có một chút không vui, thậm chí vui tươi hớn hở kêu bọn họ ngồi xuống, nói: “Có cái gì tâm bình khí hòa ngồi xuống nói,  tránh bị thương hòa khí hai nhà để cho người khác chê cười.”

Lời ông cụ nói đều cho hai bên bậc thềm, không đến mức quá khó khăn, nhưng Ôn Linh là mẹ cực phẩm của nữ phụ ác độc, há là loại người dễ nói chuyện như vậy, bà cười lạnh, nói: “Không thương tổn hòa khí hai nhà, được, vậy ngài nói chuyện này như thế nào để cho chúng ta một cái công đạo đi.”

Triển lão gia tử hiển nhiên là biết tính tình này của Ôn Linh, cũng không tỏ ra tức giận. Ông để cho Ôn Linh ngồi ổn tư thế, nói: “Chuyện này, quả thật lúc trước ta và lão Ninh có nói qua, cũng trách hai ông già chúng ta không nói rõ, một bên khoe khoang, một bên lại không xử lý sự tình ổn thỏa, khiến đám tiểu bối  khó xử.”

Ông cụ Triển nói ra lời này rất khéo léo, ông ta không phủ nhận việc mình cùng ông nội Ninh quả thật có ước định qua cái gọi là mai mối cho mấy đứa trẻ, càng chứng minh đây thật sự chỉ là vui đùa, không có bất luận cái gì thể hiện trên thực tế.

Ninh Thu Thu nhìn thấy sắc mặt nữ chính buông lỏng, rõ ràng cho thấy được lời này trấn an.

Ôn Linh nhất thời mất hứng: “Cho nên, ngài cũng tính toán không nhận đúng không?”

“Nhận chứ, sao có thể không nhận,” Triển lão gia tử nói, “Nhưng mà hiện tại ta gậy đánh uyên ương, bắt Thanh Viễn cưới Thu Thu thì sao được, cháu cảm thấy Thu Thu gả đến nhà của chúng ta như vậy sẽ hạnh phúc sao. Cháu làm mẹ, bằng lòng nhìn con gái và một người không thích nó thậm chí hận nó sống chung cả đời sao?”

“… “

Gừng càng già càng cay, Triển lão gia tử nói chuyện khiến Ôn Linh á khẩu không trả lời được.’

Sở dĩ bà tích cực tác hợp Ninh Thu Thu và Triển Thanh Viễn như vậy, ngoại trừ bởi vì Ninh Thu Thu yêu thảm Triển Thanh Viễn, còn có nguyên nhân, chính là Triển Thanh Viễn là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong đám cùng lứa, tay cầm quyền đương gia Triển gia cường đại, người nào không muốn con gái mình gả cho chàng trai ưu tú như vậy.

Nhưng nếu như Triển Thanh Viễn không thích Ninh Thu Thu, thậm chí hận nó, loại hôn nhân này có ý nghĩ gì?

Mặt bà thoắt xanh thoắt trắng, sau đó không cam lòng nói: “Thu Thu nhà của chúng ta vui là ta vui”.

Mọi người: “.. “

Nhìn bà mẹ này xem…

Ninh Thu Thu biết, cô nên lên sân khấu rồi.

Ninh Thu Thu hạ mắt, điều chỉnh giọng nói có chút tủi thân nói: “Thực ra cháu vẫn biết cái gọi là hôn ước này, cũng chỉ là câu nói đùa của Triển gia gia với ông nội cháu thôi. Chỉ là qua nhiều năm như vậy, người hai nhà đều không có phủ nhận chuyện này, liền ngây ngốc cho là thật, không dám yêu đương, không dám cùng người con trai khác giao tiếp nhiều, bằng không sẽ cảm thấy có lỗi với anh Thanh Viễn.”

Triển lão gia tử, Triển Thanh Viễn: “…”

Quả thật chuyện hôn ước của hai nhà, mọi người vẫn không thừa nhận cũng không phủ nhận, nguyên nhân sao, kỳ thật tất cả mọi người không để ở trong lòng.

Trước kia Ninh Thu Thu và Triển Thanh Viễn tuy là thanh mai trúc mã, nhưng cảm tình giữa mấy đứa con nít có vẻ thuần túy không phải nghĩ trên phương diện tình yêu.

Sau khi trưởng thành bắt đầu biết yêu, Triển Thanh Viễn đi nước ngoài du học.

Bọn họ thật sự tiếp xúc chỉ mới một năm gần đây, Triển Thanh Viễn tiếp nhận Triển gia, trưởng thành sắc bén, thành tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, cảm tình của Ninh Thu Thu đối với vị anh trai này gia tăng mãnh liệt, thành cái gọi là tình yêu.

Sau đó, “hôn ước” đều đã bị hai nhà quên đi, mới một lần nữa bị đào ra,….

“Nhưng mà!” Ý thức được Triển Thanh Viễn sắp nói ra suy nghĩ của mình, Ninh Thu Thu thoáng đề cao giọng, không cho anh ta cơ hội nói, “Dưa hái xanh không ngọt, nếu anh Thanh Viễn không thích cháu, cháu cũng không miễn cưỡng, chỉ là xem phần đền bù cháu bị giấu diễm nhiều năm như vậy, Triển gia gia, cháu có thể đưa ra một yêu cầu không?”

Ông cụ Triển tử bị lời nói của Ninh Thu Thu mang áy náy, nếu đối phương đã nhượng bộ, muốn chút gì đó cũng là có thể chấp nhận, nói: “Đương nhiên có thể.”

“Cháu muốn gả cho anh Thanh Việt.”

Mọi người lại: “…”

“Con điên à!” Ôn Linh là người đầu tiên hét lên tiếng lòng.

Triển Thanh Việt quả thật cực kỳ ưu tú, nhưng anh ta hiện tại là người thực vật, mà bác sĩ còn nói đời này cơ hội anh ta tỉnh lại không lớn. Cô là tiểu thư nhà giàu có bộ dạng hơn người, gả cho ai không được, phải gả cho một người sống thực vật.

Cái gì cũng không có!

“Cháu là nghiêm túc.” Trên mặt Ninh Thu Thu lặng yên hiện lên nét đỏ, “Kỳ thật lúc cháu còn nhỏ vẫn ngưỡng mộ anh Thanh Việt, chỉ là ngại có hôn ước với anh Thanh Viễn, chỉ có thể coi anh ấy như anh trai, nhưng thực ra cháu đã sớm có tâm với anh ấy, hi vọng ông nội Triển có thể thành toàn cho cháu.”

Ninh Thu Thu nói vừa dứt, mọi người vẻ mặt khác nhau. Triển lão gia tử tìm tòi nghiên cứu, Triển Thanh Viễn hơi kinh ngạc, mà nữ chính sắc mặt liền không được tốt.

Như trong truyện viết, ngay từ đầu nữ chính tiếp cận nam chính, thật ra là vì trả thù Ninh Thu Thu.

Cô bây giờ đối với nam chính không có cảm tình gì đáng nói, chỉ muốn lợi dụng quan hệ, gồm cả lần này tới Triển gia, chính là muốn chọc tức Ninh Thu Thu, để cô ta biết người trong lòng cô ta thích, hiện giờ thích cô rồi.

Nhưng giờ Ninh Thu Thu lại nói, kỳ thực cô ta vẫn luôn thích Triển Thanh Việt!

Vậy cô đi bước này, còn có ý nghĩa gì!

Sắc mặt nữ chính đẹp được mới lạ.

Ninh Thu Thu mặt không đổi sắc nói bậy bạ xong, nhìn một vòng sắc mặt mọi người, cực kỳ thỏa mãn, hừ hừ, không thể tưởng được cái biến chuyển này phải không.

Nói thích Triển Thanh Việt là giả, nhìn trúng thể chất phù đỉnh của anh ta là thật.

Trong thế giới không có linh lực mà nói, tự bản thân tạo ra dưỡng bùa trận để dưỡng bùa dường như là chuyện không thể xảy ra, lá bùa cũng không hấp thu được linh khí trong trời đất, cho nên chỉ có thể dựa vào người dưỡng.

Mà Triển Thanh Việt, quả thực chính là sinh ra dành cho cô mà. —

Triển Thanh Việt tuy là người thực vậy, nhưng Triển lão gia tử vô cùng yêu quý đứa cháu trai này, bình thường đều tìm người cẩn thận chăm sóc anh ta. Ninh Thu Thu không có bản lĩnh trèo tường, cũng không có lý do gì đi tìm Triển Thanh Việt, hoàn toàn không tìm được biện pháp đưa bùa đến bên cạnh anh ta dưỡng.

Trừ phi… trở thành người bên gối của anh.

Đây là phương thức thô bạo đơn giản mà trực tiếp nhất.

Có thể là xuyên qua hai lần, Ninh Thu Thu đối với chuyện lớn đời người như hôn nhân không hề coi trọng, có thể nguyên nhân là tu chân giới đều tìm cho mình đạo lữ tu luyện thích hợp, dẫn đến cô coi hôn nhân trở nên vặn vẹo, cảm thấy lập gia đình cũng giống như tìm bạn lữ, muốn tìm một người hữu ích với mình.

Hạnh phúc cả đời gì gì đó hả, ai biết cô ở trong thế giới này ngây ngốc bao lâu, vạn nhất yêu đương được một nửa hoặc kết hôn sinh con, bỗng nhiên lại xuyên qua, vậy thì thảm biết bao nhiêu a.

Cho nên cô không cảm thấy mình hy sinh hôn nhân đổi lấy yêu cầu có cái gì không ổn.

Nếu đến lúc đó thí nghiệm bùa vô dụng mà nói…. Triển gia hối hôn một lần, Ninh gia bọn họ cũng hối một lần, cũng không tính quá phận chứ.

Khụ khụ.

“Việc này…” Triển lão gia tử bị yêu cầu này khó xử, trực tiếp đá quả cầu này trở về, “Dù ta thành toàn hai đứa, cha mẹ cháu cũng sẽ không  đồng ý đâu.”

“Đúng, ta không thể đồng ý.” Ôn Linh lúc này lại chung tư tưởng cùng Triển lão gia tử.

Ninh Thu Thu nhẹ nhàng cười, nói: “Dù sao yêu cầu của con để ở đây, thọ yến hôm nay, ta cùng mẹ ta chỉ sợ cũng không có khẩu vị, đành thất lễ cáo từ trước.”

Cha mẹ Ninh nói lý ra mới có thể thuyết phục, không nhất định phải tranh cãi ở chỗ này. Ninh Thu Thu nói cáo từ xong xuôi, lôi kéo Ôn Linh đi. Ôn Linh trải qua một phen ầm ĩ như vậy, hôn ước với Triển Thanh Viễn đều vứt sau đầu, chỉ sợ con gái nhà mình gả cho một người thực vật liền không dám ở lại.

Mẹ con hai người đi tới cửa, Ninh Thu Thu chợt dừng bước, nói: “Triển gia gia, ông vẫn hi vọng làm hôn sự để xung hỉ cho anh Thanh Việt đúng không.”

Triển lão gia tử đang muốn lấy gậy thì dừng lại.

Mà Ninh Thu Thu, đã đi ra ngoài cửa rồi.

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤

One thought on “[GCATNC] Chương 2. Thối hôn

Đã đóng bình luận.