[BCTR] Chương 8

Edit: Yuu

Lúc Kiều Ấu cùng Kiều Thần về nhà, Kiều Hành Vượng cũng ở nhà. Trên tay ông còn đang lật xem tin báo do thám tử tư vừa mới điều tra.

Thật ra trong lòng ông cũng đã có ba phần tin tưởng Kiều Ấu là cô nhỏ của mình, sau khi thám tử điều tra bối cảnh thân phận của Kiều Ấu một phen, một phần tín nhiệm đã lên ltới 7 phần, còn lại 3 phần phải xem kết quả xét nghiệm DNA.

Kết quả thám tử điều tra tới tỏ rõ Kiều Ấu giống như là tự nhiên xuất hiện ở thế giới này. Không điều tra được bất kỳ nơi nào cô đi qua, không chỉ có như vậy, thám tử cũng không phát hiện ra dấu vết có người xóa tin tức.

Điều này cũng chứng tỏ Kiều Ấu quả thật là tự nhiên xuất hiện, cho nên cô hiện tại thực sự không có hộ khẩu.

Nhưng mà Kiều Hành Vượng đã giúp cô làm cẩn thận công tác kết thúc, cũng giúp cô sắp xếp thân phận mới, cho cô vào hộ. Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là người một nhà trên một hộ khẩu rồi.

Kiều Hành Vượng vẫy vẫy tay với Kiều Ấu và Kiều Thần, hai người ngồi xuống sô pha bên cạnh ông.

Kiều Hành Vượng nói với Kiều Ấu: “Năm nay cô là 16 tuổi đúng không?”

Kiều Ấu khẽ ừ.

Kiều Hành Vượng thở dài một hơi, cô nhỏ của ông quả thật mất tích năm 16 tuổi.

“Như thế, bây giờ cô có quy hoạch gì cho tương lai không? Nếu tạm thời không nghĩ ra cũng không cần vội vả trả lời tôi.”

Kiều Ấu đột nhiên nghĩ tới những lời trước khi xuyên không bác Lỗ thường xuyên nói với cô. Tuy ông ấy làm việc ở chuồng bò dơ bẩn nhưng đáy mắt vẫn mang theo tia sáng, là khát vọng hướng tới tương lai, tới tri thức. Ông nói: “Tri thức chính là sức mạnh. Một ngày nào đó, chính phủ sẽ khôi phục kì thi đại học, có lẽ ngày đó sẽ tới rất nhanh. Nếu có ngày đó, Ấu Ấu, cháu nhất định không thể bỏ qua.” Mặc dù thời đại kia không hề coi trọng học thức, thậm chí cha mẹ Kiều Ấu cũng không có bất luận yêu cầu gì về học hành đối với cô, nhưng bác Lỗ  từ trước đến nay luôn nhìn xa trông rộng, ông cho rằng dù là con gái cũng không thể không đọc sách.

Kiều Ấu trầm mặc hai giây, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi muốn đọc sách, tham gia thi đại học.”

Kiều Hành Vượng một lời đáp ứng: “Được, chuyện nhập học tôi sẽ giúp cô giải quyết, đến lúc đó học cùng trường Thần Thần đi.”

Kiều Ấu không hiểu rõ lắm tình huống ở trường, cô tin tưởng Kiều Hành Vượng nhất định sẽ chu toàn giúp mình.

Nói chuyện chấm dứt, lúc Kiều Ấu chuẩn bị lên lầu, Kiều Hành Vượng muốn một sợi tóc của cô, bắt buộc phải có chân tóc.

Kiều Ấu tuy không rõ chuyện gì nhưng vẫn đưa cho ông, hơn nữa còn rộng rãi bày tỏ: “Cần nữa cứ nói.”

Kiều Thần một bên không khỏi cười ra tiếng.

Đúng là là đồ nhà quê, có lẽ ngay cả cọng tóc này dùng làm gì cô cũng không biết đi!

Kiều Thần cố ý dọa cô: “Cô có biết ba tôi muốn tóc của cô dùng làm gì không?”

Kiều Ấu quả nhiên bị những lời này hấp dẫn chú ý, trong giọng sữa tràn đầy nghi hoặc: “Dùng làm gì?”

“Thuật vu cổ, nghe qua chưa?”

Cái này…

Kiều Ấu đúng là từng nghe qua miệng các bà hàng xóm. Kiều Thần đè thấp tiếng nói, giọng điệu âm trầm: “Có tóc và ngày sinh tháng đẻ của cô, có thể điều khiển tính mạng của cô rồi. Bắt cô làm gì cô phải làm cái đấy, cô chính là con rối trong tay ba tôi.”

Kiều Ấu choáng váng ngẩn mặt ra…sau đó tái mét.

Kiều Ấu:…

Kiều Thần đứng bên nhìn thấy phản ứng này, ngửa mặt lên trời cười haha: “Lừa cô đấy, thịnh vượng dân chủ văn minh, nhớ kỹ tinh thần xã hội chủ nghĩa. Tôi nói lung tung gì đó cô đều tin chắc?”

Kiều Ấu cảm thấy nắm đấm của mình thật cứng.

Cuối cùng, Kiều Thần vẫn còn không quên nói: “Phong kiến mê tín quá bà ơi!”

Ai nói cô phong kiến mê tín, không phải chính cậu dọa sao!

Sau khi Kiều Ấu trở về phòng, lấy ra chiếc di động yêu thích của mình, cô nhìn thoáng qua QQ, phát hiện Cố Tây Khởi đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Nhìn khung chát trống rỗng, cô cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.

Lần đầu tiên chơi QQ, nên làm gì cho vui nhỉ? Mà quan trọng chính là, cô nên làm như thế nào để tỏ ra mình là một tay chơi QQ kỳ cực?

Kiều Ấu gần đây cũng phát hiện có cảm giác mình cực kỳ không hợp thời đại này, Kiều Thần thường xuyên treo những chữ “phèn”, “quê” ngoài miệng.

Cô làm trưởng bối tất nhiên sẽ không tức giận với tiểu bối, sớm muộn gì cô cũng dạy cho cậu ta thế nào là “kính già yêu trẻ”. Đối với Kiều Ấu, cô bại lộ hình tượng “thôn cô” trước mặt cháu trai không có gì to tát, dù sao bọn họ là người một nhà không cần quan tâm đến một số chi tiết, nhưng trước mặt người ngoài, cô vẫn muốn mặt mũi.

Dù sao trước khi xuyên không, cô còn là hoa khôi công xã hồng kỳ, là cô nương sành điệu nhất địa phương. Ngay cả sau khi xuyên không, cô cũng muốn làm người thời thượng.

Vì thế, cô thử nhập câu hỏi “làm thế nào giả vờ chơi QQ giỏi” vào trình duyệt. Dùng trình duyệt tìm kiếm nội dùng mình cần là cháu trai mới dạy cô trước đó không lâu. Sau khi cô nghe xong đã nhớ trong lòng nhưng thật ra còn chưa quen dùng lắm.

Muốn thành thục phải tự luyện thôi.

Kiều Ấu tự nhận bản thân đang dùng tốc độ nhanh nhất hòa nhập thế giới này, có thể không bao lâu nữa cô sẽ không khác gì người lớn lên ở thời đại này rồi.

Kiều Ấu bấm vào môt bài đăng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc học tập, dụng tâm nghiên cứu bài đăng này.

“Hỏi: Làm thế nào giả vờ bản thân chơi QQ giỏi?”

“Đáp: QQ đã ra được nhiều năm, chắc cũng có ít người chưa từng dùng QQ.” Kiều Ấu thấy những lời này có chút chột dạ, cô chính là một trong những người chưa từng dùng.

“Đầu tiên nha, thêm bạn mới, nhất định phải gửi trước một câu ‘xin chào’ thể hiện lịch sự. Sau đó tự giới thiệu ngắn gọn, ví dụ như danh tính nè, tuổi tác nè, như vậy kết bạn mới có vẻ chân thành, đúng không? Tiếp theo chính là dựa vào kỹ năng nói chuyện rồi. Làm thế nào để bạn tỏ ra mình là người sành điệu? Đáp án là— sử dụng những câu nói trào lưu đang thịnh hành. Như vậy để tôi giới thiệu cho mọi người vài câu hot trend nhé!”

Nhìn đến đây, Kiều Ấu lập tức xốc lại tinh thần, cô biết phần quan trọng đến rồi đây.

Chủ lâu trả lời rất nghiêm túc, quả nhiên đã liệt kê một loạt câu nói thịnh hành ở phía dưới.

”Bạn là GG hay MM?”

“Nhanh lên đi, tôi đợi đến hoa cũng biết cảm ơn rồi!”

“Ném gạch”

Trên màn hình xuất hiện chi chít chữ, Kiều Ấu dụi dụi mắt, nhiều thế này á? Làm sao lại nhiều như vậy!!!

Đâu tiên cô tùy tiện ghi nhớ một vài câu, sau đó lại một lần nữa mở khung nói chuyện với Cố Tây Khởi. Trong lòng cô đã nhớ vài câu gợi ý lâu chủ kia nói, bắt đầu đánh chữ vào khung đối thoại.

“Xin chào, tôi tên Kiều Ấu, nhà ở thôn Đại Sơn, năm nay 16 tuổi. Rất vui được làm quen với bạn, bạn là gg hay mm?”

Thật ra Kiều Ấu không hiểu lắm câu ‘bạn là gg hay mm’ nghĩa là gì, cô đoán rằng nó rất mốt, bởi vì rất nhiều người trả lời phía dưới bình luận đều dùng câu này, ‘bạn là gg hay mm?’. [1]

Kiều Ấu chỉ đánh một câu này đã mất hơn 10 phút.

Lần đầu tiên cô dùng di động cũng là lần đầu tiên dùng bàn phím 9 ô [*] nên rất không quen, đánh chữ rất chậm. Sau khi đánh xong dòng chữ, Kiều Ấu kiểm tra vài lần, xác nhận không có chữ sai, câu nói cũng không có vấn đề mới ấn gửi đi.

Sau khi gửi xong tin nhắn, cô nâng cằm lên, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ gửi câu như vậy có phải quá ngắn gọn rồi không? Nhìn qua có giống người mới chơi QQ không nhỉ?

Dù sao, vừa rồi chủ bài đăng kia đúng là đã liệt kê quá nhiều quá nhiều thuật ngữ lưu hành!

Nghĩ như vậy, Kiều Ấu lại gõ từng chữ từng chữ lên bàn phím.

“Thật khéo nha, cậu cũng đang online hả?”

Đánh xong tin nhắn này lại là 10 phút trôi qua, Kiều Ấu ấn nút gửi đi.

Sau khi lại trôi qua 5 phút, Cố Tây Khởi bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Cặp mày tinh xảo của Kiều Ấu cau lại, tại sao không trả lời ta?

Chẳng lẽ cô giả bộ tay chơi chưa đủ giống? Hay là anh không muốn trả lời?

Vậy cô đành phải tiếp tục phóng đại chiêu!

Kiều Ấu phồng má, lại gõ từng chữ từng chữ lên bàn phím.

“Nhanh lên đi, tôi chờ đến hoa cũng biết cảm ơn rồi!”

Cố Tây Khởi vừa đồng ý lời mời kết bạn QQ của Kiều Ấu thì huấn luyện viên chiến đội KG gọi điện thoại tới. Anh nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, sau ba giây mới ấn nghe mở loa ngoài.

Ngay sau khi được kết nối, giọng nói như phá chiêng của huấn luyện viên truyền tới: “Rising, chiến đội bây giờ rất cần cậu, người đi rừng mới lên vốn chỉ là dự bị cho cậu, thực lực của vẫn chưa đủ để ngồi vào vị trí này, cần hướng dẫn của cậu. Trở về đi, chiến đội đặc biệt mời cậu làm huấn luyện viên, sẽ trả cho cậu mức lương xứng đáng. “

Cố Tây Khởi rũ mắt xuống, trong đôi mắt lạnh như sao là sự thờ ơ. Anh ngồi dưới đất, hai chân dang rộng, tay trái đặt lên đầu gối chân trái nghịch chiếc bật lửa trong tay, chân còn lại đặt tùy ý.

Trong phòng mờ tối, tiếng lách cách vang lên.

Anh mở bật lửa, trong phòng sáng lên ngọn lửa màu xanh. Anh nhìn ngọn lửa bị dập tắt, cười nhạo: “Huấn luyện viên, trước đó tôi đã nói rõ mình sẽ quay lại trường tiếp tục học, tôi sẽ không làm nghề gì liên quan tới thể thao điện tử nữa.”

Huấn luyện viên vội vàng trả lời: “Ai nha, cậu hà tất cứng đầu như vậy? Sự nhạy bén và kinh nghiệm của cậu là báu vật quý giá nhất đối với các thành viên trong đội. Dù không thể làm tuyển thủ nữa nhưng thực lực của cậu dư dả làm huấn luyện viên. Cậu thực sự không suy nghĩ lại sao? “

Cố Tây Khởi giật giật khóe miệng, trong mắt lại không có nhiều ý cười, anh tiện tay ném chiếc bật lửa xuống đất, vật bằng kim loại rơi xuống đất phát ra âm thanh trong trẻo.

Giọng điệu của anh vô cùng lãnh đạm, mang theo cảm giác không nể mặt ai: “Không cần.”

Biết Cố Tây Khởi tâm ý đã quyết, huấn luyện viên thở dài một hơi, trong lòng tuy có tiếc nuối nhưng cũng biết mình không thể thuyết phục được Cố Tây Khởi: “Nếu đã như vậy thì cứ như vậy đi, hi vọng sau này cậu sẽ không hối hận.”

Hối hận? Cố Tây Khởi rũ mắt xuống, hàng mi dài che đi đôi mắt sâu và trầm tĩnh.

Chuyện Cố Tây Khởi anh đã quyết, từ trước tới nay chưa bao giờ hối hận.

Huấn luyện viên không nhắc đề tài này nữa mà nói về việc anh nghỉ thi đấu, thông báo Rising giải nghệ trước đó chỉ nói qua ngắn gọn trên weibo, nhưng sức ảnh hưởng của anh vô cùng cao, lượng fan hâm mộ có thể so sánh với minh tinh lưu lượng. Đến lúc đó chiến đội nhất định sẽ tổ chức một buổi lễ chia tay cho anh, thu hoạch một làn sóng chú ý coi như đợt cắt rau hẹ cuối cùng.

Về vấn đề này, giọng điệu của Cố Tây Khởi đã có chút không kiên nhẫn, vẻ mặt ủ rũ không có hứng thú nói chuyện: “Tùy các anh.” Nói xong, anh trực tiếp ấn kết thúc cuộc gọi.

Cúp điện thoại xong, anh dựa người đầu hơi ngửa ra sau để lộ yết hậu gợi cảm và chiếc cổ đường nét.

Đầu anh nhẹ nhàng dựa vào tường.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng. Anh từ từ nhắm mắt lại, một tia sáng nhỏ chiếu qua khe hở trên tấm rèm rơi vào mặt anh hằn lên vệt dao sáng.

Đây là cảnh đẹp đủ khiến người hâm mộ hét ầm lên, quá mỹ cảm, đáng tiếc là giờ phút này lại không có ai thưởng thức.

Lúc này, di động của Cố Tây Khởi bắt đầu rung lên không ngừng, anh mở mắt ra thì thấy đó là tin nhắn từ QQ.

Anh nhướng mày, đã lâu anh không dùng QQ. Bạn bè duy nhất mới thêm gần đây cũng chỉ có cô bạn nhỏ gặp được ở sân bay kia.

Vậy thì ai sẽ nhắn tin cho anh đây? Anh nhấc điện thoại nhìn thoáng qua, một giây sau ¬¬¬¬¬

“Thật trùng hợp, anh cũng đang online à?”

“Nhanh lên đi, tôi chờ đến hoa cũng biết cảm ơn rồi!”

Cựu tuyển thủ chuyên nghiệp Rising tự thấy mình tốc độ internet 5G cầm di động lên, đập vào mắt là mấy câu nói tràn đầy hơi thở thời đại.

——Chú thích———

[1] Bạn là GG hay MM: trong những năm đầu tiên QQ xuất hiện, avatar của nhiều người là avatar truyện tranh. Nam sinh thích chơi ác, dùng avatar hình con gái; vài nữ sinh muốn đùa giỡn tiểu ca ca nên dùng avatar hình con trai (tất nhiên vào thời điểm đó chưa có sử dụng cách nói ‘tiểu ca ca’). Nhiều cư dân mạng không biết đối phương là nam hay nữ nên mỗi lần trò chuyện đều hỏi: Bạn là GG hay MM? Câu nói bình thường thời đó giờ thành trò đùa. Tất nhiên, ý chính của câu này chủ yếu là châm chọc đối phương tin tức lạc hậu, tôi đã đọc tin này từ 8 đời rồi bạn còn hỏi tôi có biết không?

[2] Bàn phím 9 ô:

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤

Một suy nghĩ 5 thoughts on “[BCTR] Chương 8

Đã đóng bình luận.