[BCTR] Chương 6

Edit: Yuu

10 phút sau, Kiều Hành Vượng, Kiều Thần cùng với Kiều Ấu mỗi người một ghế, đưa mắt nhìn nhau.

Quá vài giây, Kiều Hành Vượng mới nhìn chằm chằm Kiều Ấu đã bỏ khẩu trang, vẻ mặt phức tạp nói: “Cô nói… cô tên Kiều Ấu, là cô cô của tôi?”

Kiều Ấu gắng sức gật gật đầu: “Đúng rồi, Vượng Vượng, cháu không nhớ ta sao? Trước đây mỗi ngày cháu còn đi theo sau ta đòi ăn kẹo.” Nhắc tới năm tháng ngày xưa, Kiều Ấu cũng là vẻ mặt cảm khái.

Đối với cô mà nói việc này thoáng như hôm qua, nhưng đối với Kiều Hành Vượng thì đã là chuyện của hơn 40 năm trước rồi.

Kiều Thần ở bên cạnh nghe muốn bật cười, ai có thể nghĩ đến người cha nghiêm túc của cậu hồi nhỏ cũng chạy sau mông người lớn đòi kẹo? Lúc cậu còn nhỏ muốn ăn kẹo, Kiều Hành Vượng còn dạy bảo không cho ăn nhiều, kết quả chính ông thì sao, còn ham ăn như vậy.

Kiều Hành Vượng không khỏi lâm vào trong hồi ức.

Ông quả thật có một người cô nhỏ, cô nhỏ của ông cũng tên Kiều Ấu. Chỉ là cô nhỏ của ông đã mất tích từ năm 16 tuổi, hoàn toàn không biết nguyên nhân. Người trong nhà tìm rất lâu đều không thấy cô, về sau người trong nhà đều ngầm thừa nhận cô đã gặp nạn rồi.

Vài năm nay, ba ông vẫn thường thường nhắc tới người em gái đoản mệnh kia của mình, ngẫu nhiên cảm xúc ủa tới, đáy mắt còn nổi lên nước mắt.

Người trong nhà về sau đều có cuộc sống rất khá, ông nội bà nội cũng là đến tuổi mới đi, lúc đi không thống khổ nhiều lắm.

Người Kiều gia bọn họ dường như đều có mệnh tốt, mỗi người lăn lộn lập nghiệp đều như cá gặp nước. Nhà ông không nói, ngay đến cả nhà nhà bác Hai cũng đều phong sinh thủy khởi. Nói ra, người mệnh kém nhất là đứa bé nhỏ nhất kia của ông bà nội, rõ ràng được sủng ái nhất nhưng tuổi trẻ đã đoản mệnh.

Cho nên, thiếu nữ trước mắt này rốt cuộc là chuyện gì đây?

Kiều Ấu trừng mắt nhìn, đáy mắt có vài phần thất vọng: “Vượng Vượng, cháu không nhớ ta sao? Ta là cô nhỏ cuả cháu đây! Khi đó ba cháu tham gia quân ngũ thường xuyên không có trong nhà, mẹ cháu mỗi ngày đều bận rộn kiếm công điểm, trong nhà đều là ta trông nom cháu, cho cháu ăn cơm nhão, cho cháu ăn đường mạch nha, nhìn cháu từ trong tã lót lớn lên.”

Kiều Hành Vượng ho nhẹ một tiếng.

Ăn cơm nhão, ăn đường mạch nha gì gì đó, đều đã qua lâu như vậy. Năm đó, Kiều Hành Vượng mới ba tuổi, trẻ con 3 tuổi trí nhớ kém, làm sao ông còn có thể nhớ rõ diện mạo của Kiều Ấu.

Nhưng cẩn thận nhớ lại quả thật cảm thấy diện mạo thiếu nữ trước mắt cùng bóng dáng trong trí nhớ có chút giống nhau.

Nhưng làm sao có thể!

….Nhưng thật sự không thể nào sao?

Đáy lòng Kiều Hành Vượng nổi lên sóng to gió lớn.

Kiều Ấu biết đối phương cần một khoảng thời gian để điều chỉnh tâm trạng, cô bẳng lòng cho ông thời gian.

Kiều Hành Vượng nhớ rõ ở quê nhà còn có một bức hình chụp gia đình bọn họ, trong ảnh có cha mẹ ông lúc tuổi còn trẻ, có ông bà nội của ông, cũng có Kiều Ấu. Ảnh được chụp chính vào lúc ông ba tuổi.

Có lẽ, ông phải về nhà cũ tìm lại bức ảnh này. Nếu bộ dáng thiếu nữ thật sự giốngnnhư đúc cô nhỏ trên hình, đến lúc đó lại đi kiểm tra DNA cũng không muộn. Nếu xét nghiệm DNA cho thấy bọn họ thật sự có quan hệ họ hàng, lúc đó nhất định phải báo việc này cho ba mẹ ông.

Nghĩ như vậy, trong lòng Kiều Hành Vượng quyết xong chủ ý.

“Vậy hiện tại cô không có chỗ nào đi sao?”

Kiều Ấu đưa 2 tay bộ dáng “tôi cũng cực kỳ bất đắc dĩ”: “Đúng rồi, tôi ở đây lạ nước lạ cái, chỉ quen hai người, cầu xin cháu đấy, Vượng Vượng!”

Bị một tiểu cô nương chỉ có mười sáu tuổi gọi biệt danh Vượng Vượng hồi nhỏ, tâm tình Kiều Hành Vượng cực kì phức tạp. Ông đã một bó tuổi, đã rất nhiều năm không ai gọi ông là Vượng Vượng rồi.

Giờ phút này nghe được trái lại có vài phần cảm giác thân thiết hoài niệm, nhìn tư thế quen thuộc của cô gái này, lời cô nói mang theo vài phần tin cậy.

Lại thêm vừa rồi thiếu nữ chuẩn xác báo địa chỉ cùng với hoàn cảnh chung quanh ở quê nhà, đáy lòng Kiều Hành Vượng thật ra đã ba phần.

Về phần tại sao chỉ có ba phần, là vì loại chuyện này thật sự là quá mức giật gân, vừa mở mắt nhắm mắt đã xuyên tới 50 năm sau, ai dám tin chứ?

“Vậy cô ở đây đi.” Đối với cô gái nhỏ như vậy, một tiếng cô nhỏ ông thật sự không thể thốt ra miệng.

Kiều Ấu cũng không miễn cưỡng. Dù sao cô là trưởng bối cực kỳ tri kỷ, có thể cho tiểu bối một thời gian điều chỉnh trong lòng

Lúc Kiều Ấu chuẩn bị đi theo Kiều Thần lên lầu, đột nhiên quay đầu nhẹ giọng: “Chuyện kia….tôi có thể có một cái di động không?”

Di động?

Kiều Hành Vượng nở nụ cười: “Đương nhiên có thể!” Ông quay đầu nhìn con trai của mình: “Ngày mai vừa vặn chủ nhật, con không có lớp thì dẫncô nhỏ của con đi mua điện thoại di động với đồ dùng hàng ngày khác đi.”

Kiều Thần sửng sốt một phen, sau đó sán tới gần ba mình vẻ mặt đáng đánh đòn: “Ba, không thể nào chứ, ba tin thật sao?” Tuy vừa rồi Kiều Ấu nói ba hắn trước đây đuổi theo muốn ăn kẹo thực sự cực kỳ khôi hài nhưng hắn cũng chỉ coi như nghe truyện cười, không coi là thật, ai tin người đó là đồ ngốc.

Kiều Hành Vượng vỗ bốp phát vào đầu con trai: “Con quản ta tin hay không, đây không phải chuyện của thằng nhãi rãnh con.”

Kiều Thần cười nhạo một tiếng, cậu là thằng nhãi ranh? Nếu không phải đi học muộn lại bị Rising làm hại lưu ban một năm, cậu bây giờ đã sớm bay nhảy phóng túng ở đại học  rồi. Đến lúc đó trời đất bao la, ngay cả ba cậu cũng không quản được.

Kiều Hành Vượng để bảo mẫu trong nhà đi mua một chút quần áo mặc ở nhà thích hợp cho Kiều Ấu.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, cô gái nhà quê biến hóa nhanh chóng thành em gái ngọt ngào ngoan ngoãn rồi.

Kiều Ấu dưới sự trợ giúp của bảo mẫu đã học được cách máy sấy.

Trong tay cô cầm máy sấy thổi vù vù, cảm thấy thời đại này thật sự quá thuận tiện. Phải biết ở thời đại của cô, gội đầu chỉ có thể đợi gió hong khô, lúc tóc ướt sũng khỏi phải nói khổ biết bao nhiêu.

Lúc tóc cô khô được một nửa, bảo mẫu cầm nước thuốc cùng bông băng tới.

“Kiều tổng bảo tôi giúp cô xử lý vết thương trên da một chút.”

Kiều Ấu mềm mại ừ một tiếng.

Bảo mẫu vừa xoa vừa cảm khái: “Thật may vết thương không nghiêm trọng, cẩn thận bôi thuốc sẽ không để lại sẹo, dù sao có sẹo nào quan trọng bằng tính mạng?”

Buổi tối lúc đi ngủ, Kiều Ấu đang lâm vào trong giấc mộng say nồng nghe bên tai không ngừng vang lên giá trị ràng buộc +1.

Ngày hôm sau, Kiều Ấu đã rời giường từ sớm, khi cô cùng Kiều Hành Vượng ăn xong bữa sang, cháu trai của cô còn ở trong phòng ngáy o o.

Nếu vào năm 70, mẹ cô nhất định đã cầm chổi lông gà đuổi khỏi giường rồi. Nhưng ở thời đại này, cháu trai ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, bảo mẫu và cháu lớn vẫn là bộ dáng coi như không thấy.

Lại nửa giờ sau, Kiều Thần mới mang theo cái đầu tổ quạ xuống lầu, cậu ngáp lớn một cái, sau khi thấy rõ đồ ăn trên bàn vẻ mặt ghét bỏ nói: “Sáng nay chỉ ăn thế này?”

Bảo mẫu giải thích nói: “Đây là Kiều tổng dặn dò, nói trên mặt Kiều tiểu thư có thương tích, đồ ăn phải thanh đạm chút.”

Kiều Thần nhịn không được hùng hùng hổ hổ nói: “Cô ta ăn của cô ta, tôi ăn của tôi, cô ta ăn nhạt quản tôi cái rắm!”

Kiều Ấu nhịn không được vỗ đốp vào đầu Kiều Thần: “Cậu nói cái gì đấy?”

Kiều Thần im miệng: “Rồi rồi rồi, sợ cô rồi” Cô ta bị bà cô nhập, lại bắt đầu dạy ứng xử rồi đấy.

Cơm nước xong, Kiều Thần lái xe mang Kiều Ấu quê mùa đi mua di động đời mới nhất. Tiền này do Kiều Hành Vượng chi cho nên Kiều Thần không hề đau lòng, thậm chí còn nâng cấp luôn di động của chính mình, trực tiếp đổi thành đời mới nhất giống như Kiều Ấu.

Kiều Ấu nhìn chiếc điện thoại kiểu dáng phong cách yêu thích không rời tay, Kiều Thần ở một bên coi như không thấy. Cô của cậu ta không hổ là quê mùa, giả vờ cũng quá giống đi.

Mua xong di động, Kiều Ấu lại tới trung tâm làm sim điện thoại. Ngay từ đầu cô cho rằng quá trình sẽ cực kỳ phiền toái, nhưng trên thực tế lại có nhân viên chuyên nghiệp ở bên cạnh trợ giúp cô toàn bộ quá trình. Lúc khởi động máy, Kiều Ấu vô cùng phấn khích, cô cũng là người có di động rồi.

Cô bắt đầu dần dần hòa nhập thế giới này rồi.

Vừa có di động, cô lập tức bảo Kiều Thần giúp mình tạo QQ. Sau khi Kiều Thần giúp cô tải xong QQ, Kiều Ấu nhìn biểu tượng chim cánh cụt ngốc nghếch đáng yêu kia, vẻ mặt nghi hoặc: “Biểu tượng này với kẹo QQ không liên quan gì tới nhau, sao tên lại giống nhau như vậy?”

Vấn đề này…

Kiều Thần cũng không biết!!

Cái này phải hỏi người sản xuất ra chúng chứ, cậu biết sao được? Hơn nữa trừ cô ra, ai rảnh để ý chuyện nhỏ nhặt này!

Kiều Ấu giơ điện thoại lên với Kiều Thần: “Cháu trai, hai người chúng ta thêm QQ nha.” Vẻ mặt cô vô cùng đắc ý, không thể không nói ở một góc độ nào đấy, cô cháu hai người rất giống nhau.

Kiều Thần thuận miệng báo một dãy số, tuy cậu dùng cả wexin và qq nhưng vẫn là dùng QQ nhiều hơn một chút. Nhìn thái độ của ba cậu phỏng chừng là chuẩn bị để Kiều Ấu ở lại trong nhà lâu dài, nếu về sau phải ở cùng dưới một mái nhà, như thế thêm QQ cũng là tất yếu.

Hình đại diện của Kiều Thần là một con sói cô độc, tên tài khoản cũng là Lang Vương, thật sự là một cái tên trẻ trâu tiêu biểu. Sau khi thêm xong cháu trai, Kiều Ấu lại thêm số QQ của Cố Tây Khởi, số QQ của cậu ta cực kỳ ngắn, Kiều Ấu không hiểu số đẹp hay không, chỉ cảm thấy là số cực kỳ ngắn, đặc biệt dễ nhớ.

Vẻ mặt Kiều Thần nghi ngờ nhìn cô: “Cô thêm ai vậy?”

Kiều Ấu cũng không gạt cậu, nói: “Chính là người tốt lần trước giúp tôi ở sân bay ý.”

Kiều Thần chậc một tiếng: “Người tốt? Cô đừng để bị người ta lừa là được rồi.” Giây lát sau, Kiều Thần liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá. Cô em trà xanh này không đi gạt người ta thì thôi, ai mà lừa gạt được chứ.

Kiều Ấu cúi đầu thật sự suy nghĩ một chuyện, đến lúc đó cô tới cửa tặng người này một giỏ trứng và một con gà để cảm ơn đối phương, như thế chuyện này coi như xong.

Lúc Kiều Ấu cúi đầu nghịch QQ vừa được tải, Kiều Thần ở một bên lướt weibo.

Lướt được một nửa, cậu bật thốt lên: “Vãi l**!”

Gần đây bởi vì chuyện Rising bị tai nạn khiến cổ tay bị thương phải nghỉ thi đấu nên cái tên này  ó thể nói là ba ngày hai bữa lại lên hotsearch. Gần đây cậu ta nhiệt độ rất cao, muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được, đành chịu thôi, người theo dõi cậu ta rất nhiều.

Chỉ là cậu ta nhanh như vậy lại lên hotsearch khiến Kiều Thần thật không ngờ, Kiều Thần mang biểu cảm xem trò hay của đối thủ một mất một còn, bấm vào hotsearch.

Kết quả một giây sau, sắc mặt cậu lập tức thay đổi.

Trong ảnh chụp, cô gái quê mùa mang khẩu trang đen cùng một kiểu giống Rising, mặc áo hoa bông quái dị, nhìn thế nào cũng giống bà cô nhỏ bây giờ đang đứng cạnh cậu là sao?

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤

Một suy nghĩ 5 thoughts on “[BCTR] Chương 6

  1. Haha . Hay quá đi. Mong chờ các chương tiếp lắn . Cảm ơn editor nhiều ạ😍😍😍

    Thích

Đã đóng bình luận.