[GCATNC] Chương 19: Cổ Tình tới thăm

Edit: Yuu

Ninh Thu Thu cố tình lánh mặt Triển Thanh Việt vài ngày, chủ yếu là có phần chột dạ, không biết thẳng thắn với Triển Thanh Việt như thế nào, lúc hai người một chỗ vẫn xấu hổ.

Hơn nữa, quan trọng nhất là vạn nhất Triển Thanh Việt không tiếp nhận cô, cô càng xấu hổ.

Nhưng nếu Triển Thanh Việt vì cảm kích cô cứu anh mà miễn cưỡng chấp nhận, vậy thì lại có chút không ý nghĩa.

Nhưng ngoại trừ hai trường hợp đó, chỉ còn trường hợp nhất kiến chung tình happy ending thì có thể sao?

Rõ ràng không có khả năng.

Nhưng nếu không ở bên nhau, Ninh Thu Thu lại không cam lòng.

Hừ, người đàn ông này do cô cứu, chắp tay dâng cho người khác hiển nhiên không phải tác phong của cô. Chưa kể còn thể chất “phù đỉnh” của anh, cô tới thế giới này gặp muôn dạng người, chỉ riêng anh mới có.

Vì thế Ninh Thu Thu lâm vào trong ngõ cụt, thật đáng ghét. Cô dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, lấy lý do bận bịu quay phim trốn tránh vài ngày, nắm tình hình khôi phục của Triển Thanh Việt thông qua Tinh Tinh.

—Hôm nay Triển tiên sinh tỉnh dậy bốn tiếng.

— Triển tiên sinh có thể tán gẫu mấy câu được rồi.

— Triển tiên sinh được bác sĩ trợ giúp hướng dẫn phục hồi rất khá, hôm nay có thể dơ tay rồi.

— Triển tiên sinh hôm nay kiêng ăn, không ăn mì sợi, kỳ thật lúc ngài ấy hôn mê tôi cho ngài ăn nhiều nhất chính là mỳ cháo.

— -Triển tiên sinh….

— Triển tiên sinh hôm nay hỏi cô sao không tới, đúng vậy. Xin chào Ninh tiểu thư lâu rồi chưa tới, cô thay lòng đổi dạ rồi sao?

Ninh Thu Thu: !!!

Con hàng này rốt cục cũng nhớ tới cô, Ninh Thu Thu trả lời Tinh Tinh: Cô trả lời như thế nào?

【 Tinh Tinh: Lão tiên sinh nói cô bận việc nên không rảnh tới đây, Triển tiên sinh không hỏi nữa 】

Chỉ như vậy?!

Ninh Thu Thu có thất vọng nhỏ, haizz, ngày mai vừa vặn phải về thành phố A ký hợp đồng, cô quyết định tới bệnh viện đi bộ một vòng. Dù sao hiện tại Triển Thanh Việt đầu óc chưa khôi phục hoàn toàn, không thường xuyên lắc lư trước mặt anh rất dễ bị quên lãng.

Lần trước Cù Hoa nói với cô nhãn hiệu mỹ phẫm kia, song phương trải qua vài ngày thương thượng đã xác định xong hợp tác chi tiết và thù lao, ngày mai Ninh Thu Thu qua ký hợp đồng là oke rồi.

Công ty đối phương không có trụ sở ở thành phố này nên đặc biệt phái người phụ trách tới đây ký hợp đồng. Bởi vì đây không phải hợp đồng thương mại không cần hai bên họp báo gì đó, không cần lên tin tức cũng không cần phô trương, cho nên hai bên chỉ hẹn gặp mặt tại một hội sở, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.

Hôm sau, lái xe đưa Ninh Thu Thu trở về thành phố A, đến chỗ hẹn trước gặp Cù Hoa, sau đó cùng đi gặp người phụ trách đối phương. Công ty đối phương phái trợ lý phó tổng và quản lí thị trường tới đây, thái độ cực kỳ khách khí, cuối cùng còn tặng bọn họ một bộ mỹ phẩm dưỡng da hot nhất làm lễ cho Ninh Thu Thu, thành ý mười phần.

Một bữa cơm chủ và khách đều tận hứng.

Ký xong hợp đồng, đối phương vội vàng có chuyến bay nên cáo từ trước. Ninh Thu Thu và Cù Hoa cùng nhau đi xuống. Lúc chờ thang máy cô nhận được điện thoại của lái xe nói, hội sở đối diện tổ chức hoạt động, mời minh tinh tới cổ vũ. Vốn hôm nay là thứ bay, nhiều người đi dạo mua sắm,cộng thêm có hoạt động nên đường phố phía dưới tắc nghẽn, anh ta không lái xe qua được bên này, hỏi Ninh Thu Thu có thể đi qua đây hay không.

Ninh Thu Thu thật không ý kiến, cô đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai cùng Cù Hoa đi đến địa điểm dừng xe.

“Xem đi, kia có phải Ninh Thu Thu hay không?”

“Á, thật là Thu Thu rồi!”

“Oa, Thu Thu cũng xuất hiện, có phải muốn tái hợp aaaaaa.”

“A a a a, tuyệt đối đúng rồi, tôi thật kích động, muốn khóc quá.”

….

Ninh Thu Thu cùng Cù Hoa đi được vài nước thì thấy ven đường một đám con gái chạy về phía hai người. Cô còn không kip làm gì, các cô gái kia đã kích động vây quanh, tuy cô có ngụy trang đơn giản nhưng tới gần sẽ phát hiện, mọi người đã xác định cô chính là Ninh Thu Thu.

“Suỵt..” Cù Hoa ra hiệu với các cô gái đang cực kì hưng phấn, nói: “Làm ơn đừng lớn tiếng, ở đây rất nhiều người~”

Nhóm nữ sinh nghĩ đang trên đường lớn, vô cùng hiểu chuyện không nháo động tĩnh lớn, chỉ hưng phấn vây quanh Ninh Thu Thu muốn ký tên, thuận tiện mồm năm miệng mười hỏi hỏi một ít vấn đề.

“Thu Thu hôm nay chị cũng tham gia hoạt động sao? Có phải nhóm sẽ tái hợp đầy đủ mà em chờ mong đã lâu không!”

Ninh Thu Thu ký xong một tên, cầm lấy cái tiếp theo, nghe vậy hỏi: “A, hoạt động gì thế?”

“Phía trước là cửa hàng tổng hợp vàng bạc Thịnh Phúc khai trương, mời thành viên nhóm Mystery Girl tới biểu diễn chị không biết sao?”

“Thu Thu cũng không biết, em cho rằng mọi người muốn tái hợp chứ.”

Thì ra là nhóm nhạc trước đây của cô biểu diễn bên đó, khó trách thanh thế lớn như vậy, cũng khó trách cô đã ngụy trang thành như vậy mà vẫn có thể bị nhận ra. Bởi vì những cô gái này là bột lọc (tên nhóm fan của nhóm Myster Girl), rất quen thuộc với bọn cô.

Ninh Thu Thu thấy bọn họ vẻ mặt thất vọng, có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi có chút chuyện ở gần đây, không biết họ biểu diễn bên này đâu.”

“Cho nên rốt cuộc em không chờ được tái hợp sao?”

“Ô ô ô đừng mà Thu Thu, cho chúng em một kinh hỉ đi, cứu cứu tụi em đi.”

“Đi lên chụp cái ảnh cũng tốt mà.”

Ninh Thu Thu nhìn những cô gái này đều độ tuổi trên dưới 20 tuổi, còn rất trẻ. Có lẽ họ cũng chưa hiểu được, cô rời nhóm sẽ không có khả năng trở về, cô và Nghệ Tinh sớm trở mặt rồi.

Nhưng những lời này cô không thể nói.

Cù Hoa vội vàng giải vây cho Ninh Thu Thu, nói: “Thu Thu cũng sẽ tham dự một vài hoạt động nhãn hiệu, các em muốn xem có thể theo dõi weibo chính thức nhé, bất cứ lúc nào tới cũng được ~ Các em mau vào sân khấu đi, tôi thấy đông thế này hội trường hẳn sẽ chật ních, đi muộn không chiếm được hàng đầu đâu~”

Mấy cô bé kia nghe vậy quả nhiên nôn nóng, để Ninh Thu Thu ký tên rồi chụp kiểu ảnh, cùng nhau cúi chào cô rời đi. Ninh Thu Thu nhìn bóng dáng mấy cô bé rời đi, cười lắc lắc đầu.

“Thật là có tiền.” Ninh Thu Thu nói.

Cù Hoa nghe ra cái Ninh Thu Thu gọi là có tiền, chính là chuyện vàng bạc Thịnh Phúc mời nhóm Mystery Girl tới biểu diễn khai trương. Ninh Thu Thu rời nhóm khiến nhóm vốn nhân khí cao lại càng thêm hot. Mấy hôm trước Ninh Thu Thu liên quan tới sự kiện fan tư sinh cũng gây ồn ào huyên náo, nhóm Mystery Girl nhân cơ hội cọ nhiệt tuyên bố ca khúc mới, bọn họ đang đầu xu hướng, phí thương diễn hẳn là rất cao.

“Em càng nhiều tiền hơn bọn họ.” Khóe mắt Cù Hoa xếch lên như hồ ly, không che giấu ý cười nói: “Ký xong đại ngôn này, mười buổi biểu diễn của họ mới bằng thù lao của em, thế nào, có vui không ~”

Có tiền kiếm ai không vui, chỉ là…. “Cù ca, lúc trước ai một mực không cho em rời nhóm diễn mười buổi không bằng một đại ngôn vậy nhỉ?”

“Ai nha ~ anh nào biết diễn xuất của em tốt như vậy chứ. Nói đến cái này anh vẫn chưa hỏi, mượn một câu trên mạng lưu hành: Ngươi ưu tú như vậy là lén học bổ túc trên trường sao?”

“Cái này à……” Ninh Thu Thu ra vẻ cao thâm nói: “Em được cao nhân chỉ điểm?”

“Cao nhân à, là vị cao nhân nào?”

“Cái này thì không thể nói được, đừng hỏi, chính là thiên cơ không thể tiết lộ.”

Cù Hoa: “……”

“Được rồi, không nói thì không nói, thật là ~ Dù sao em có diễn xuất thì anh được lợi, với anh hiện tại em là mỏ vàng, cả người đều vàng óng.”

“……” Vậy sao không chọc mù mắt anh luôn đi.

Hai người nói nói cười cười tới chỗ đậu xe, Ninh Thu Thu lấy cớ muốn đi bệnh viện thăm bằng hữu, để Cù Hoa đi về trước, còn mình tới bệnh viện của Triển Thanh Việt.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Ninh Thu Thu vừa đi tới cửa thì nghe bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, Ninh Thu Thu đặt tay trên then cửa ngừng lại, biết có người tới thăm bệnh.

Chuyện Triển Thanh Việt tỉnh lại được Triển gia che giấu rất kỹ, chủ yếu là hào môn thế gia bọn họ bình thường lui tới nhiều, hơn nữa Triển Thanh Việt mới tỉnh lại nhất định sẽ bị chú ý, người khác biết được thì cửa cũng bị đạp hỏng mất.

Hiện tại Triển Thanh Việt cần tĩnh dưỡng, không chịu được náo nhiệt, cho nên người trong nhà không muốn lộ tin tức ra ngoài.

Lúc này tới tất nhiên là người quen.

Ninh Thu Thu nghĩ đến đây, đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Tịch Điềm ngồi trên sofa gian ngoài, nói chuyện làm nũng với ông cụ Triển. Nghe tiếng mở cửa, Lâm Tịch Điềm ngẩng đầu nhìn người đến là Ninh Thu Thu, nhoẻn miệng cười, nói: “Ai, Thu Thu cũng tới thăm anh Thanh Việt à, oa oa chúng ta thật ăn ý, lại đến cùng một ngày nha.”

Ninh Thu Thu có ấn tượng khá tốt với Lâm Tịch Điềm, đứa nhỏ này tuy rằng có hơi ngốc nhưng tâm địa tốt, ở chung cũng thoái mái, cô cũng cười lại: “Tịch Điềm, ông nội.”

“Ông đang muốn điện thoại gọi cháu tới thì cháu đã tới rồi.” Ông cụ Triển nói: “Thanh Việt vừa tỉnh, cháu vào xem nó đi.”

Nói xong, ra hiệu ánh mắt cho Ninh Thu Thu.

Ninh Thu Thu: “……”

Bên trong còn có người. Người này là ai, có lẽ Ninh Thu Thu đã đoán được rồi.

Cô gái này tới cũng thật khéo.

Ninh Thu Thu đặt túi xuống bước vào phòng bệnh trong, vừa tới cửa đã nghe giọng của Cổ Tình: “Tôi tới đút cho.”

Cô tới đút, đút cái gì?!

“Không phiền Cổ tiểu thư, tôi….” Trần Nghị còn chưa nói dứt lời, Cổ Tình đã đưa tay nhận lấy bát trong tay anh ta. Anh ta là đàn ông, lại là hộ lý, không có cách nào cướp đoạt lại với cô ta, đành phải sốt ruột nhìn Triển Thanh Việt từ đầu đến cuối không tỏ thái độ.

“Cô ấy làm.” Ánh mắt Triển Thanh Việt vượt qua hai người bọn họ, nhìn về phía cửa, nói.

Trải qua nhiều ngày hồi phục, anh nói chuyện tuy vẫn hơi khó khăn nhưng tốt xấu vẫn có thể biểu đạt rõ ràng ý của bản thân, không cần người khác tự suy đoán.

Cổ Tình và Trần Nghị chưa phát hiện người đến, quay đầu thấy Ninh Thu Thu đứng ở đó.

Ninh Thu Thu nội tâm vốn khó chịu nghe anh nói vậy giống như hàn băng dội gáo nước sôi, lập tức hòa tan.

“Ninh tiểu thư là khách quý, loại chuyện này làm sao có thể phiền tới cô ấy được,” Cổ Tình múc thìa canh, đưa đến môi anh, “Đây, Triển tiên sinh, uống thừa dịp còn nóng.”

Triển Thanh Việt không để ý tới cô ta, giọng nói thong thả nhưng trật tự rõ ràng: “Ăn ngủ nhà tôi lâu như vậy, không bỏ sức lao động à?”

Ninh Thu Thu: “….”

Này này, cô không ăn uống chùa nhé!

Hơn nữa, làm sao Triển Thanh Việt biết cô ăn ngủ nhà anh?!

Có lẽ là…ông cụ Triển hoặc Tinh Tinh lắm miệng nói ra, Ninh Thu Thu an ủi bản thân, phải bình tĩnh, không thể gấp.

“Tôi đến làm cho, Cổ tiểu thư.” Ninh Thu Thu đi qua, Cổ Tình da mặt dù dày, người ta đều đã nói như vậy nói như vậy cũng không thể cho ăn, chỉ có thể cầm chén đưa cho Ninh Thu Thu.

Ninh Thu Thu ngồi xuống bên giường, múc một thìa tỉ mỉ thổi nguội, đút cho Triển Thanh Việt.

Vị đại gia này không khách khí uống vào.

Ninh Thu Thu đút vài lần, thủ pháp đã rất quen thuộc, nhiệt độ nước canh vừa vặn, không hề rỉ ra.

Trần Nghị chủ động tránh ra ngoài, Cổ Tình thản nhiên quan sát giây lát, sau đó mở miệng hỏi: “Tôi nghe nói gần đây cổ phiếu Ninh thị giảm không ít, Ninh tiểu thư thời gian này sống nhờ Triển gia là có quan hệ với chuyện này sao?”

Ninh Thu Thu đang thổi canh cũng phải ngừng lại, dựa theo kịch bản tiểu thuyết thì quả thật thời điểm Ninh gia phá sản rất gần, hiện tại cũng xuất hiện các loại vấn đề, cổ phiếu công ty rớt cũng không kì quái. Chỉ là cô không hiểu chút nào những thứ này, hỏi trong nhà cũng đều là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, những cái cô biết còn không nhiều bằng Cổ Tình.

Dù biết nhiều hơn cũng vô dụng, cô không giúp gì được.

Điều cô có thể làm được chính là cho ba Ninh một lá bùa chú bảo vệ sự nghiệp của ông, hơn nữa cố gắng kiếm tiền, vạn nhất về sau phá sản. Nhưng nợ nần nhiều như vậy, còn phải cố gắng hơn nhiều.

Phòng trừ trường hợp xấu nhất.

“Cổ tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi không hỏi việc làm ăn trong nhà, ở Triển gia là có nguyên nhân khác.”

“Vậy à,” Cổ Tình thở dài một hơi, nói: “Thật hâm mộ Ninh tiểu thư có thể tự do theo đuổi giấc mơ của bản thân, nhưng Ninh tiểu thư cũng là con gái một chứ, Ninh tổng không bắt cô kế thừa sự nghiệp sao?”

Lại là đề tài này.

Cái cô Cổ Tình này đến cùng vẫn muốn thể hiện mình là nữ cường nhân à.

“Tôi trời sinh ngu dốt, không có kiến thức ở phương diện này.” Ninh Thu Thu tự hạ mình nói: “Ba tôi không trông cậy vào tôi, hi vọng tương lai tôi gả cho người có tài kinh doanh, kế thừa sự nghiệp của ông.”

Ninh Thu Thu nói xong, chuyển miệng nước canh đến trước mặt Triển Thanh Việt, chống lại ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu của anh.

Khụ, lão công thiên tài thương nghiệp, người trước mặt này bất luận là tài năng kinh doanh hay là lão công, đều rất phù hợp.

Nghĩ vậy, Ninh Thu Thu nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn anh.

“…” Triển Thanh Việt cụp mắt uống canh.

Cổ Tình không chú ý tới bọn họ mắt đi mày lại, tiếp tục thể hiện dáng vẻ nữ cường nhân, nói: “Tôi cảm thấy người con gái vẫn phải có chút tâm tư cho sự nghiệp mới có thể kề vai sát cánh bên cạnh người đàn ông ưu tú.”

“Hả? Tôi đây thù lao đóng phim 30 vạn/1 tập, ba tháng có thể đóng 50 tập, còn chưa tính các đại ngôn, biểu diễn các thứ, tương lai càng tăng lên chứ không giảm, người đàn ông ưu tú mới xứng sát cánh bên tôi.”

Cổ Tình: “…”

Không phải so ai kiếm tiền nhiều hơn sao, ai mà không làm được. Hừ!

Cô không biết diễn viên thuộc loại chức nghiệp BUG thu nhập sao?

“Có phải không, Triển tiên sinh?”

Ninh Thu Thu cố ý hỏi Triển Thanh Việt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh đang cười.

Ninh Thu Thu thấy anh tỉnh lại lâu như vậy, đây là lần đầu lộ ra biểu cảm cười, trước bởi vì đại não vẫn chưa không chế được cơ mặt, Triển Thanh Việt đều là trạng thái mặt không biểu cảm.

Triển Thanh Việt gật gật đầu, mở miệng nói: “Nước canh lạnh, đổi.”

Ninh Thu Thu: “???”

Mọi người nghe xem đây là tiếng người sao!

Sai khiến cô đến nghiện rồi.

Ninh Thu Thu chỉ nghĩ trong lòng, động tác cũng rất thành thực bỏ thêm canh nóng vào trong bát.

Cổ Tình bị Ninh Thu Thu làm nghẹn đến xấu hổ. Công ty bọn họ lợi nhuận ba tháng cũng mấy ngàn vạn, đó còn là vào thời điểm tốt, người ta một mình đã kiếm nhiều như vậy, mặt cô như bị đánh sưng.

“Vậy Ninh tiểu thư thật sự cực kỳ ưu tú đó, tương lai nhất định phải gả kim quy tế (con rể rùa vàng).” Trên mặt Cổ Tình khôi phục lại nụ cười khéo léo nói: “Hôm nay tới chủ yếu có một chuyện, trước kia ông nội tôi trúng gió kết duyên được một vị đại sư rất có uy tín và địa vị ở phương diện hồi phục sức khỏe. Triển tiên sinh sau tỉnh lại cũng cần hồi phục cơ thể, tôi vừa vặn có thể tiến cử một phen giúp Triển tiên sinh nhanh nhẹn hơn. Có thể chuyển đến viện điều dưỡng của bọn họ phục hồi chức năng, Triển tiên sinh cảm thấy thế nào?”

Triển Thanh Việt chậm rãi nuốt xuống nước canh trong miệng, dùng giọng nói không lưu loát nói: “Không cần.”

“…” Cổ Tình nghẹn lời, tiếp theo cười khổ nói: “Tôi đợi anh hai năm, trông mong anh tỉnh lại, không nghĩ tới anh vẫn lạnh nhạt với tôi như thế, là tôi quá si tâm vọng tưởng, cho rằng chờ đợi có thể cảm động anh.”

Ninh Thu Thu: “…”

Cổ Tình này, quả nhiên lúc trước bị nữ chính vẽ mặt đánh thảm như thế không phải không có đạo lý, tính cách này của cô ta để ở đâu cũng bị làm cho mất mặt thôi.

Giống một gốc cây phiêu diêu theo gió ở đầu tường, hơn nữa còn nhiệt tình bay đủ hướng.

Ninh Thu Thu xoa xoa tay chờ mong phản ứng của Triển Thanh Việt. Triển Thanh Việt lại dường như không dứt khoát tới cùng, chỉ là đợi hồi lâu thấy Ninh Thu Thu đều là vẻ mặt bát quái, không để trong lòng, mới mở miệng nói: “Nước canh.”

“…” Cổ Tình rốt cục đợi không được, che miệng đi ra ngoài, cũng không biết có khóc hay không.

Ninh Thu Thu nhẹ nhàng thở ra, Cổ Tình này thật sự biết chơi. Trước thấy Triển Thanh Việt không tỉnh lại liền quay đầu chuyển mục tiêu sang Triển Thanh Viễn, giờ Triển Thanh Việt đã tỉnh còn muốn quay đầu.

Mấu chốt là hối hận quay đầu cũng sẽ không được lâu. Bởi vì Cổ Tình thích là kiểu đàn ông ưu tú cao cao tại thượng, nhưng Triển Thanh Việt hiện tại có thể nói hai bàn tay trắng, gia nghiệp không còn là của anh, công ty cũng bị Triển Thanh Viễn quản lý. Anh vẫn còn bệnh, phục hồi cơ thể phải cần một khoảng thời gian không ngắn.

Người thực tế như Cổ Tình làm sao có thể tình thâm trước sau như một với Triển Thanh Việt?

“Chuyên tâm.” Ninh Thu Thu đang suy nghĩ, không cẩn thận quên thổi đã đưa canh tới miệng người ta. Triển Thanh Việt nghiêng đầu tránh, nhàn nhạt nói.

“phù phù…phù..” Ninh Thu Thu vội vàng thổi lại, đồng thời cảm thấy bộ dáng Triển Thanh Việt tránh đi thật đáng yêu là sao nhỉ!

Uống xong canh lại ăn thêm mì được nấu nhuyễn, Triển Thanh Việt liền no bụng.

Triển tiên sinh quán triệt ăn không nói, ngủ không nói, yên lặng cơm nước xong, thấy tinh thần hôm nay anh vẫn rất tốt, Ninh Thu Thu nhịn không được làm bộ như người không rõ sự tình hỏi: “Cổ tiểu thư tài giỏi như vậy, lại chờ anh lâu như vậy, anh cũng không cảm động chút nào sao?”

Triển Thanh Việt nghe vậy, nâng mắt nhìn cô: “Cô… cực kì quan tâm?”

Khụ khụ, Ninh Thu Thu có phần chột dạ: “Tôi chỉ… bát quái xíu thôi mà, anh thấy tôi chăm sóc anh tận tâm tận lực như vậy, quan tâm vấn đề tình cảm của anh, không có gì đáng trách mà.”

“Chiếu cố?” Triển Thanh Việt rất biết chọn trọng điểm, “Nguyên nhân?”

Triển Thanh Việt đích thị muốn hỏi nguyên nhân cô chăm sóc anh, tuy nói không lưu loát nhưng Ninh Thu Thu vẫn có thể lý giải, vì sao phải chăm sóc anh ư, còn không phải vì gả cho anh sao.

Chỉ là cô lại không dám thẳng thắn như vậy, trước mắt cũng không thích hợp thẳng thắn. Hiện tại người này nói chuyện còn chưa mạch lạc, không chịu nổi kích thích như vậy…tuy cô cảm giác Triển Thanh Việt kỳ thật đã nhận ra rồi.

Ninh Thu Thu nói nhảm: “Đúng như anh nói thôi, tôi ăn chùa uống chùa ở nhà các anh, đương nhiên phải bỏ ra chút lao động. Anh, tay không thể lấy vai không thể gánh, tôi chỉ có thể chiếu cố anh thôi.”

Triển Thanh Việt nghe xong, chỉ cười như không cười nhìn cô, không phản bác lời này. Cũng không biết là nói chuyện không lưu loát nên không phản được, hay là lẳng lặng nhìn cô nói chuyện vớ vẩn.

Nhưng bất kể thuộc loại nào, trong lòng Ninh Thu Thu đều nao nao.

Anh không còn là mỹ nam ngủ tao nhã vô hại, người ta dù sao lúc tuổi trẻ cũng là người chèo chống Triển gia, đâu phải người đơn giản mặc cho ai nhào nắn được.

Qua một lúc lâu sau, bác sĩ tới đây giúp Triển Thanh Việt làm một vài thao tác đơn giản hồi phục các cơ. Đây là việc mỗi ngày tỉnh lại Triển Thanh Việt bắt buộc làm, buồn tẻ lại phiền hà. Ninh Thu Thu nhìn một hồi rồi đi gian ngoài tìm nước uống, hôm nay cô cũng bôn ba cả ngày mệt chết rồi.

Cổ Tình và Lâm Tịch Điềm đã đi. Ông cụ Triển ở bên trong xem Triển Thanh Việt phục thể năng. Vì thế Ninh Thu Thu thừa dịp không có ai, vứt bỏ hình tượng duỗi thẳng cái lưng mỏi, tứ chi giãn ra, thoải mái mà than một tiếng, lưng mỏi còn chưa thu lại, cửa đã bị mở ra.

Ninh Thu Thu vội vàng thu lại bộ dáng không hình tượng của mình, nửa đường vì dùng lực quá mạnh khiến thắt lưng rắc một cái.

“Hí.” Ninh Thu Thu đỡ eo, cảm thấy người mình như bị gãy đôi.

“Ai, Thu Thu cô thế nào? Đau thắt lưng sao, có phải dì cả tới không?” Người vào là Lâm Tịch Điềm vốn đã rời đi, thấy Ninh Thu Thu cau mày hỏi.

“Không, đau một chút thôi, không có việc gì.” Ninh Thu Thu đỡ thắt lưng ngồi xuống, bộ dáng này bị Ninh phu nhân hoặc Tinh Tinh nhìn thấy nói không chừng đã liên tưởng ra cô và Triển Thanh Việt vừa diễn trò ướt át trên giường đấy.

“Tôi không ngờ cô đến.”

“Tôi không về nhanh như vậy, tôi còn chưa nói được với anh họ cả hai câu mà. Vừa nãy tôi đưa chị Tình Tình xuống, chị ấy thương tâm quá. Anh tôi….haizz, nhưng không thích chính là không thích, không có cách nào, chị ấy có mười năm cũng không làm cảm động được người như anh cả.”

A a, ngay người ngốc bạch ngọt như Lâm Tịch Điềm cũng nói như vậy, quả thật có thể thấy Triển Thanh Việt đối với Cổ Tình rất tuyệt tình.

Nhưng Ninh Thu Thu đến đây hứng thú: “Ai Điềm Điềm, anh họ cô là người như thế nào. Thời gian này tôi ở nhà bọn họ, tôi cảm thấy cần phải hiểu nhiều hơn, lỡ như đụng chạm đến vảy ngược của anh ấy thì chết.”

Ninh Thu Thu vẫn muốn hiểu rõ Triển Thanh Việt. Hỏi ông cụ Triển, ông đứng ở góc độ một người ông nhìn cháu trai của mình giống như trưởng bối thường hình dung vãn bối kiểu như: Đứa nhỏ này cực kỳ tài giỏi, ổn trọng hơn Triển Thanh Viễn rất nhiều, làm việc khiến người ta yên tâm, tính tình trầm ổn các loại, không có giá trị tham khảo gì.

Tinh Tinh là hộ lý được thuê sau khi Triển Thanh Việt hôn mê, cô ấy càng không biết.

Quản gia Triển gia và những người làm khác… Bọn họ đều chịu qua huấn luyện không bàn luận chủ nhà, hỏi chính là chủ nhà rất tốt, cực kì tốt bụng.

“Anh họ cả ấy hả, cô đừng sự, anh ấy so với anh hai rắm thúi kia dễ ở chung hơn, rất đứng đắn.”

“Đứng đắn?”

“Phải, chính là kiểu đứng đắn chững chạc ấy. Có điều, cô đừng nhìn anh ấy đôi khi cực kì cao lãnh, thực ra không hề khó ở chung, mấu chốt chính là phúc hắc. Tôi nói với cô nè, cô phải cản thận anh ấy đào hố cô, trước kia tôi đã bị lừa rất nhiều lần, cực kì gian xảo.”

Vậy không tồi, không phải loại người siêu đứng đắn, ít nhất cô không gây tai họa cho nam phụ hiền lành.

“Vậy anh ấy có mang thù không?” Ninh Thu Thu hỏi.

“Éc! Cực kì siêu mang thù, thậm chí còn ngầm tìm cơ hội ra tay trả thù lại nữa kìa!”

Cổ gáy Ninh Thu Thu chợt thấy lạnh toát.

 

 

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤