[GCATNC] Chương 5: Cầm tay

Edit: Yuu

Ninh Thu Thu không nghĩ cũng biết trong phòng có camera.

Không phải vì phòng bị cô. Đây là xã hội pháp trị, cô và Triển Thanh Việt không oán không cừu, cũng không phải tên biến thái cuồng giết người nên cô sẽ không vô duyên vô cớ làm gì với Triển Thanh Việt.

Mục đích theo dõi nơi này là để giám thị người chăm sóc cho Triển Thanh Việt, đề phòng bọn họ chăm sóc không tốt, thậm chí ngược đãi Triển Thanh Việt.

– – dù sao Triển Thanh Việt hiện tại cũng gần như người chết, không có bất kì cái riêng tư gì đáng nói.

Nhưng mà, mặc kệ ông cụ Triển có thể theo dõi hành động của cô qua camera hay không, Ninh Thu Thu đều quyết định dở chút thủ đoạn.

Ninh Thu Thu bày ra diễn xuất mười phần thành ý, chậm rãi di chuyển đến trước giường bệnh, quan sát Triển Thanh Việt một cách “nồng nàn”, trong mắt nổi lên muôn vàn tình cảm, giống như một người tìm kiếm nhiều năm cuối cùng đã tìm được vương tử của mình, mỗi một ánh mắt đều tràn ngập tình ý dạt dào.

Lần trước gặp nhau trước cửa thang máy chỉ là kinh động thoáng qua nên không kịp nhìn kỹ. Hiện giờ nhìn Triển Thanh Việt cự ly gần mới phát hiện, người này tuy đẹp nhưng không phải loại đẹp nhu hòa như những tiểu thịt tươi trên ti vi, ngũ quan của anh góc cạnh rõ ràng, nhìn nhiều lần sẽ cảm giác người này lạnh lẽo không chân thực.

Dễ làm cho người ta nổi sắc tâm….

Khụ khụ.

Ninh Thu Thu chớp mắt xóa tan cảm xúc bị mỹ nhân mê hoặc, cúi đầu nhìn bàn tay của Triển Thanh Việt lộ bên ngoài chăn mền, cái tay kia trắng xanh tinh tế, từng khớp rõ ràng giống như tay con gái.

Cô do dự một chút, sau đó từ từ vươn tay, cầm cái tay quá mức gầy nhỏ kia.

Cô cho rằng ngón tay đối phương nhất định lạnh như băng, không nghĩ tới chạm phải một bàn tay ấm áp.

“Chiếm chút tiện nghi của anh rồi, ngại quá!” Ninh Thu Thu nói thầm trong lòng, dùng hai tay nắm lấy cái tay kia ở trong tay, người cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tuy Ninh Thu Thu lần đầu gặp mặt đã thèm muốn người ta, da mặt lại dày có thể so được với chân tường thành, nhưng đến khi thực sự tiếp xúc, còn dưới tình huống người ta không có tri giác mà tiếp xúc tay chân thân mật, Ninh Thu Thu bỗng nhiên cảm thấy trái tim nảy lên hơi thẹn thùng, bốc cả lên mặt khiến mặt cô đỏ bừng.

“Hi vọng anh tỉnh lại sẽ không bóp chết tôi.” Ninh Thu Thu nhìn gương mặt an tĩnh đang ngủ của Triển Thanh Việt, thầm nhủ trong lòng.

Trong sách giới thiệu về Triển Thanh Việt không nhiều lắm, đều là qua miệng người khác. Có lẽ chính là thuộc loại người thành đạt, tất cả mọi người đều cảm thấy anh rất lợi hại, nghe nói tính tình cũng rất tốt, cư xử ôn hòa, không phải khuôn mẫu nam chính tổng tài bá đạo.

Nên có tức giận nhất cùng lắm cũng chỉ đá cô ra khỏi Triển gia.

Ninh Thu Thu lo lắng, vuốt nhẹ trong lòng bàn tay Triển Thanh Việt thêm chút, cảm thấy thời gian đã tới mới nhét lại tay Triển Thanh Việt vào ổ chăn, rồi lấy trong túi mang bên mình một vật gì đó. Ngày hôm qua cô vẽ một tấm bùa bình an, để vào túi gấm đặt dưới đáy gối của anh.

Không phải cô không muốn đặt cái khác, dù ông cụ Triển không giám sát, chăn đệm của Triển Thanh Việt cũng thay đổi thường xuyên nên sẽ bị người phát hiện. Đến lúc đó điều tra camera là biết cô đặt, nhỡ người ta nghĩ cô là tiểu vu bà (bà đồng nhỏ) trù rủa anh thì làm sao bây giờ.

Cho nên bùa bình an là an toàn nhất.

Mà nếu tự mình đi cầu bùa bình an, lén lút nhét dưới gối Triển Thanh Việt là đủ thấy tình cảm sâu nặng bao nhiêu, nhất định ấn tượng ông cụ Triển với cô sẽ tăng vù vù.

Ninh Thu Thu tự khen cho tâm cơ của chính mình.

Theo ra khỏi phòng Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu lại hàn huyên cùng ông cụ Triển một hồi, giữ vững quyết tâm gả tới Triển gia, cảm động đến mức khiến ông cụ Triển thiếu chút nữa tin tưởng đây là vì tình yêu rồi.

Tạm biệt ông cụ xong, Ninh Thu Thu rời khỏi Triển gia, lái xe nhà cô đã đứng bên ngoài đợi.

Thực ra cô biết lái xe, nguyên chủ cũng có bằng lái, nhưng 7 năm cô chưa cầm lái, nhỡ xảy ra thảm án… nên để tài xế trong nhà đưa tới đây.

Cô cầm cây dù đi tới cái xe phía trước, vừa buồn bực nghĩ sao lái xe nhà mình không xuống mở cửa bên để cô ngồi vào, ngẩng đầu thì thấy lão Lý thay đổi, biến thành một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi.

“… Anh định bắt cóc tôi sao, Triển nhị thiếu?” Ninh Thu Thu khẽ cười nói, bộ dáng giống như không chút tức giận, trong lòng lại mắng cái tên lão Lý ăn cây táo rào cây sung.

“Thật xin lỗi,” đối phương lịch sự nhận lỗi nhưng không có chút áy náy, “Không hẹn được Ninh tiểu thư, chỉ có thể dùng phương thức này, làm chậm trễ Ninh tiểu thư vài phút, hi vọng Ninh tiểu thư không để ý.”

Nói như tôi để ý anh sẽ thả tôi xuống vậy, Ninh Thu Thu oán thầm, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

“Trước… rất xin lỗi, tôi biết tình cảm của cô nhưng không thể hiện rõ thái độ.”

“…” Triển Thanh Viễn luôn bá đạo, bỗng nhiên mở đầu kích thích như vậy thật khiến Ninh Thu Thu có phần bất ngờ.

Suy cho cùng trước đây cũng không thể nói là lỗi của Triển Thanh Viễn, Ninh Thu Thu đối với anh ta cũng giống như phần lớn những người ngưỡng mộ theo đuổi khác. Một ngày anh ta kiếm tỷ bạc, thời gian và tinh lực đều đặt trên công việc, còn đủ các loại xã giao, vốn dĩ không rảnh để ý đến trái tim thiếu nữ.

Ninh Thu Thu: “A…. không có gì.”

Triển Thanh Viễn bị thái độ lạnh nhạt của cô làm nghẹn lời. Anh cảm thấy Ninh Thu Thu thay đổi rất nhiều, trước đây ở trước mặt anh đều là thái độ nhu thuận hiền lành,.. còn bây giờ…. giống như kéo xuống tấm mặt nạ, thể hiện ra con người thật của cô.

Anh ta tiếp tục nói: “Thời gian này tôi tra xét một phen, mục đích cô nóng lòng muốn gả vào nhà chúng tôi, tôi cơ bản đã rõ ràng rồi.”

Nam chính không hổ là nam chính, nhanh như vậy đã tra ra xí nghiệp nhà họ xảy ra vấn đề rồi.
Ninh Thu Thu buông tay: “Mục đích của tôi nóng lòng gả vào nhà anh như vậy, không phải vừa nhìn đã biết sao?”

‘….Được, bỏ qua mục đích này một bên. Ninh tiểu thư, cô nên rõ ràng, hiện tại người nào quản lí Triển gia, quyền làm ăn hợp tác của Triển gia ở trên tay ai?”

“Cho nên?”

“Cho nên,” Triển Thanh Viễn đặt một phần văn kiện lên hộp đựng đồ nói: “Cái cô cần trên hợp đồng này đều có, tuy tôi vô cùng hi vọng anh trai tôi tỉnh lại, nhưng tôi không tin vào mấy thứ mê tín kia, càng không muốn hợp tác với Ninh gia, đừng nói cô gả tới đây, dù cho toàn bộ Ninh gia các cô đều nhập vào hổ khẩu Triển gia chúng tôi, tôi cũng sẽ không giúp các cô một đồng một hào.”

Kỳ thật Triển Thanh Việt hiện tại có kết hôn hay không cũng không có gì khác biệt. Dù sao anh chỉ là một người thực vật không thể tự lo cho mình, dù có kết hôn, có anh ta và ông cụ Triển còn ở đây, Ninh Thu Thu cũng không thể làm gì anh ấy.

Nhưng mà, Triển Thanh Viễn không muốn người đàn ông trước kia uy phong như thế, sau khi biến thành người thực vật không có một chút tôn nghiêm và riêng tư vẫn còn bị người lợi dụng.

Điều này cũng làm cho anh ta nhìn thấu sự ti tiện của người Ninh gia, Ninh gia hợp lại làm chuyện này khiến anh ta thất vọng cực độ.

“Ninh tiểu thư cẩn thận suy xét một phen.” Nói xong, anh ta không ở lâu, mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Chân trước còn chưa bước ra, anh ta nghe được giọng nói sâu xa của Ninh Thu Thu: “Thì ra trong lòng anh, tôi chỉ là người vì lợi ích mà hi sinh cả bản thân.”

Chẳng lẽ không đúng?

“Có lẽ trong lòng thương nhân các anh, hoàn toàn không có tình yêu thuần túy à.” Ninh Thu Thu nhẹ nhàng nói, “Vậy anh và Quý tiểu thư cũng là có mục đích gì sao, ham giàu sang của anh, tài nguyên của anh, hay là….ham về sau anh có thể góp công sức cho con đường ngôi sao của cô ta?”

Sắc mặt Triển Thanh Viễn lập tức biến đen: “Ninh tiểu thư, cô đây là đang vu khống.”
Nói hết lời, Triển Thanh Viễn hối hận ngay — anh ta rơi vào bẫy của Ninh Thu Thu rồi.

Nếu Ninh Thu Thu là vu khống, vậy anh ta nói cô thích Triển Thanh Việt là ham lợi ích, không tính là nói xấu sao?

Ninh Thu Thu nở nụ cười, nói: “Phiền Triển nhị thiếu gọi lái xe tôi quay lại, đa tạ.”
—–

Về chuyện rời nhóm, Ninh Thu Thu ở nhà suy xét trọn vẹn một thời gian, cuối cùng vẫn quyết định rời đi, cô muốn làm diễn viên.

Bởi vì bên giải trí Nghệ Tinh nói bất mãn thì tìm người khác mà hợp tác với cô, xem như vi phạm hợp động trước, cho nên dù bọn họ có hủy hợp đồng cũng không phải chịu trách nhiệm mà còn có thể được đối phương bồi thường.

Giải trí Nghệ Tinh vài lần nói bóng nói gió muốn nói chuyện trực tiếp với Ninh Thu Thu đều bị cô cự tuyệt.

“Đây là bản thanh lý hợp đồng bên Nghệ Tinh gửi tới.” Cù Hoa đặt hợp đồng trước mặt Ninh Thu Thu, chưa từ bỏ ý định nói: “Tiểu Thu Thu, em xác định không cân nhắc lại sao?”

Câu trả lời của Ninh Thu Thu là dứt khoát đặt bút viết tên mình lên hợp đồng.

Cù Hoa: “…”

“Được rồi.” Cù Hoa thở dài, dùng đôi mắt được trang điểm tinh tế nhìn cô: “Người phụ này này, thực vô tình quá đii…”

Ninh Thu Thu vẫn không có cách nào thích ứng được người đại diện này: “Chẳng lẽ em phải cẩn thận từng bước, vừa khóc vừa nháo tỏ vẻ tôi nhất định sẽ trở về, mới là không vô tình sao?”

“…Không phải như thế.” Cù Hoa sờ ngực, đáng thương nói: “Người ta đau lòng thôi mà.”

Đau lòng cái ốc vòi voi nhà anh! (chính là cái vật trên người hình dáng ốc vòi voi mà mọi người biết đấy)

Ninh Thu Thu hận không thể cho anh ta một gậy.

Nếu không phải công ty không có người đại diện nào tốt hơn, cô nhất định sẽ yêu cầu đổi người này.

“Được rồi, ký đã ký rồi, cũng không có đường quay đầu nữa.” Cù Hoa hơi đứng đắn một chút, thu lại hợp đồng cô vừa ký rồi nói: “Thời gian này em tới lớp diễn xuất của công ty học tập, tôi sẽ lập lại kế hoạch con đường phát triển cho em một lần nữa.”

Bởi vì thay đổi phương hướng phát triển, con đường phía trước của Ninh Thu Thu cần sắp xếp lại toàn bộ.

“Được.” Ninh Thu Thu thẳng thắn đáp ứng.

Cô quả thật đã 7 năm không tiếp xúc phim, cần khôi phục lại diễn xuất một phen.

Quan trọng nhất là, nếu cô không đi, Cù Hoa nhất định sẽ lải nhải không ngừng, cô xem như sợ Cù Hoa rồi.

Công ty bọn họ quy mô không lớn, lớp biểu diễn chỉ có 20 mấy học viên, đều là nghệ sĩ công ty mới ký, nhìn qua ai nấy đều phấn chấn hào hứng giống như mới lớp đại học.

Ngày đầu tiên Ninh Thu Thu đi học vừa khéo là bài lý luận, cô không quen ai cả nên tùy tiện tìm vị trí ngồi, nhìn khác hẳn với những người mới còn chưa bộc lộ tài hoa này. Ở công ty, Ninh Thu Thu xem như “người có danh tiếng”, lại thêm cha là đại cổ đông, mọi người đều nhìn cô, ánh mắt không giống nhau.

Nhưng có lẽ mọi người tự nhận không phải cùng tầng lớp nên không ai đến gần, vị trí bên cạnh cô cũng trống không, không ai dám ngồi. Bởi vì Ninh Thu Thu không nói đạo lý có tiếng ở công ty cũng, hoặc người đại diện của bọn họ đều ra lệnh qua, trêu chọc ai chứ đừng gây chuyện với vị đại tiểu thư là cô.

Nhìn cô là tâm thì bốn phía cách ít nhất ba chỗ ngồi cũng không thấy học viên ngồi quanh, Ninh Thu Thu có phần cô quạnh.

Cạch…

“Xin hỏi, bên này có người ngồi chưa?”

Tại thời điểm Ninh Thu Thu khóc thầm vì cảm thấy mình bị những tiểu bằng hữu này cô lập, rốt cục có người tới hỏi chỗ ngồi bên cạnh cô. Ninh Thu Thu kiềm chế tâm trạng nhảy nhót, bày ra bộ dáng cao lãnh (lạnh lùng & cao ngạo), nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không ai.”

“Tôi có thể ngồi đây không?” Người nọ lại hỏi, giọng nói mang theo một chút căng thẳng, làm cho người ta một loại cảm giác nhút nhát.

Chẳng lẽ cô gái muốn ôm đùi cô nhưng lại sợ hãi?

Ninh Thu Thu suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu liếc nhìn người kia. Cô gái ngũ quan đoan chính nhưng không tính xinh đẹp, ít nhất là trong lớp biểu diễn toàn trai xinh gái đẹp thì người này bình thường giống như không tồn tại.

“Ngồi đi.”

Cô gái nhìn thấy mặt cô thì ngây ra một lúc, sau đó không biết làm sao cả người đứng bật dậy, bộ dáng giống như muốn chạy nhưng không dám. Thì ra vừa mới vị này không nhận ra cô, cho nên mới dám tới đây ngồi.

Do dự một hồi, cô gái cuối cùng vẫn nhăn nhó ngồi xuống. Lực chú ý của những người khác đều như có như không đặt ở phía này, cô gái phát hiện ánh mắt người khác thì càng căng thẳng, giống như chim cút, hận không thể dúi đầu trong vào bàn.

Ninh Thu Thu: “…”

Excuseme, cô giống con cọp lắm à, cô ta có cần phải sợ hãi đến mức như thế không?
Ninh Thu Thu lắc lắc đầu, cảm giác nguyên chủ tạo cho người ta hình tượng quá mức ác liệt, cô phải bù lại một chút, vì thế cô chủ động “hòa nhã” nói chuyện cùng cô gái kia.

“Tôi tên là Ninh Thu Thu, Ninh trong ninh tĩnh (yên lặng), thu trong mùa thu.” Tuy đối phương khẳng định biết tên cô, nhưng cô vẫn chủ động giới thiệu trước, sau đó hỏi: “Cô xưng hô như thế nào?”

“Diệp Kha,” cô gái kia sợ hãi nói: “Diệp trong lá cây, cành (kha) có cây.”

Diệp Kha, là Diệp Kha cô biết kia sao?

Trong tiểu thuyết, tương lai có minh tinh bạo hồng, cô ấy cũng tên Diệp Kha.

Cô này diện mạo không đẹp, mặc dù có diễn xuất nhưng ở thời đại có sắc đẹp là có chính nghĩa thì đừng nói công ty trước không bồi dưỡng trọng điểm, thâm chí cả tài nguyên cũng không cho. Diệp Kha trước 25 tuổi bình thường, không có tên tuổi.

Mãi đến 26 tuổi, Diệp Kha và công ty trước hết hạn hợp đồng, không tiếp tục gia hạn, cơ duyên xảo hợp lại ký hợp đồng với phòng làm việc của nữ chính. Diệp Kha nhận bộ phim đầu tiên, bởi vì bộ phim kia cực kì hài hước, diễn xuất của cô lại vô cùng tốt nên bắt đầu hot, thành công gia nhập hàng ngũ đứng đầu.

Cô ấy còn ra bộ sách tiêu đề là “Kỳ ngộ”, trong sách miêu tả những gì cô đã trải qua đến khi một lòng đóng phim, fan của cô cũng tôn sùng nữ chính – người phát hiện ra cô là bá nhạc, quan hệ với nữ chính cực kì tốt, cho nữ chính không ít mặt mũi.

Không nghĩ tới công ty đại diện trước đây của cô ta lại chính là công ty hiện tại của cô.

Nhưng mà cô gái trước mặt này, thật là Diệp Kha đó sao? Cô nhớ rõ đối phương diễn bộ phim kia là nhân vật vui tươi, cô ấy rốt cục đã trải qua những gì?

“Tôi biết cô,” Giọng đối phương nhỏ như muỗi kêu: “Cô chính là thành viên nhóm nhạc Myster Girl cực kỳ thành công kia phải không?”

Ninh Thu Thu: “Là thành viên cũ.”

“A…” Diệp Kha cũng nghe nói chuyện cô rời nhóm, đang xấu hổ tìm đề tài tiếp tục, thấy Ninh Thu Thu vẫn luôn nhìn mình, cảm giác căng thẳng vừa nãy mới giảm bớt lại dâng lên, không kìm được sờ mặt nói: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Ninh Thu Thu nhìn chằm chằm mặt người ta nửa ngày, nhìn đến người ta cũng không được tự nhiên.Nếu cô là đàn ông, phỏng chừng đã bị coi là biến thái mà bắt lại rồi.

“A, xấu hổ quá. Cô lớn lên giống một người bạn cũ của tôi.” Ninh Thu Thu mở miệng nói lung tung.

Thực ra là cô đang nghĩ, nếu cô nhanh chân đến trước, nhét Diệp Kha vào dưới cánh chim của mình…

 

 

 

 

Đăng bởi Yuu

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện Yuu edit, hãy like, chia sẻ hoặc bình luận nếu bạn thích để tăng động lực cho mình nhé ❤ Ký tên: Mama của Cai Xu Kun ❤❤